Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-12-
Tôi không ngờ rằng Hướng Văn Phỉ lại khiến tôi ấn tượng sâu đậm đến thế.
Suốt một tháng qua, ngoài chạy dự án thì tôi chỉ tụ tập nhậu nhẹt với mấy người bạn, chẳng lúc nào rảnh rỗi.
Thế mà tối qua, tôi vẫn mơ thấy hắn.
Loại giấc mơ đó khiến tôi phải lập tức lao vào nhà tắm ngay sau khi tỉnh dậy.
Tôi vừa khinh chính mình quá vô dụng, vừa tự hỏi rốt cuộc Hướng Văn Phỉ có điểm gì tốt mà lại khiến tôi bị thu hút đến vậy.
Cuối cùng, tôi rút ra được một kết luận: Chỉ vì hắn đã thẳng thừng từ chối tôi.
Người ta nói tôi đa tình cũng không sai, người trưởng thành cần gì thì lấy đó, chưa bao giờ phải chịu trách nhiệm với ai.
Chính vì vậy, khi gặp phải tình huống tốn công tốn sức nhưng chẳng nhận lại được gì lần đầu, thì đương nhiên nó sẽ trở thành ấn tượng đặc biệt nhất với tôi.
Vậy cũng tốt, cứ từ từ rồi sẽ quên thôi.
Chỉ là tôi không ngờ rằng trong hoàn cảnh không ai sắp đặt, tôi và hắn lại vô tình tái ngộ.
…
Tối hôm đó, ai cũng uống say, đều tự gọi tài xế riêng để về.
Lúc tôi bước tới xe mình, cả người cứ lảo đảo đến mức mãi vẫn không móc nổi điện thoại ra khỏi túi.
Tầm rạng sáng, trên đường chẳng còn mấy người, chỉ còn một cặp đôi đang cãi nhau ở đó.
Ban đầu tôi không để ý, nhưng rồi lại liếc thấy người đàn ông kia đang ôm chặt chân cô gái, cầu xin: “Bảo bối à… Cho anh thêm một cơ hội nữa thôi…”
Tôi vừa quan sát họ, vừa lảo đảo bước tới: “Này, anh bạn, nếu anh cần cơ hội đến thế, hay là ôm chân tôi thử xem?”
Chắc người đàn ông đó không để ý rằng bên cạnh còn có người khác, lập tức thấy xấu hổ.
Tôi vừa lên tiếng, anh ta lập tức buông cô gái kia ra, bật dậy như lò xo, nghênh cổ lên cãi lại:
“Tôi đang nói chuyện với bạn gái mình, liên quan quái gì đến cậu chứ?”
Tôi cười nhạt, chẳng thèm nể mặt: “Nói chuyện hay van xin, tôi đều nhìn ra được đấy.”
“Tự cút hay để tôi đánh cho cậu phải cút, chọn đi?”
Gã đàn ông kia hộc máu nóng lên, chưa để tôi nói xong đã giơ nắm đấm xông vào.
Dạo này tâm trạng tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, đã có người “dâng đồ tươi” đến cửa, sao tôi lại không tiếp được?
Có điều, vì trong người đang say ngà ngà nên tôi đứng không vững, đánh một hồi thì ngã lăn luôn ra đất.
Dù biết rõ lúc đó mình trông rất thảm, nhưng cảm xúc của tôi đã được giải toả bằng nắm đấm, thực sự rất sảng khoái.
Tôi đánh hăng đến mức chính tôi cũng chẳng rõ mình đang làm gì nữa, đầu óc vừa choáng váng vừa tê dại.
Tôi nằm bẹp cả nửa người xuống đất, bắt đầu thấy buồn ngủ.
Lúc ý thức bắt đầu trở nên mờ nhạt, tôi có cảm giác ai đó đang nhấc bổng mình lên như nhấc một con gà con vậy.
Sau đó, một mùi nước hoa nam quen thuộc xộc thẳng vào mũi tôi, lưu hương rất lâu, không tan đi nổi.
-13-
Tôi tỉnh lại trên giường bệnh, ngay khoảnh khắc mở mắt ra, đầu tôi đau như búa bổ.
Lúc tôi đưa tay sờ lên trán mới phát hiện đầu mình đang bị quấn băng gạc.
“Đệt!”
Tôi vọt dậy, nhưng vì cử động mạnh làm ảnh hưởng đến mấy vết thương khác, khiến tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Đừng động đậy, nằm yên đi.”
Một đôi bàn tay to lớn đặt lên vai tôi, ấn tôi nằm xuống. Lúc đó tôi mới quay đầu nhìn, là Hướng Văn Phỉ.
Thấy khuôn mặt đó, tôi ngơ ngác toàn tập.
Tại sao lại là hắn?
Sao có thể là hắn?
Sao hắn lại ở đây?
Có lẽ biểu cảm hoang mang của tôi lộ ra quá rõ nên Hướng Văn Phỉ khẽ hắng giọng giải thích: “Cậu say rượu rồi đánh nhau với bạn trai cũ của em gái tôi.”
“Vết thương trên đầu là do chính cậu làm đấy.”
Dù trong trí nhớ còn sót lại vài hình ảnh, nhưng khi nghe nói vết nặng nhất là do tôi tự đập đầu thì… Tôi thật sự không còn mặt mũi nào nữa.
Ban đầu chỉ định hào hiệp đứng ra giúp người ta, cuối cùng lại thành tôi tự lăn lộn ăn vạ giữa đường.
Thật mất mặt.
Mà còn mất mặt trước người này nữa chứ.
“… Cảm ơn.”
?
Tôi lại quay sang nhìn hắn, vừa ngơ ngác vừa nghi ngờ.
Không biết Hướng Văn Phỉ đọc được gì từ biểu cảm của tôi, hắn khẽ mấp máy môi, thốt ra hai từ: “Ngốc thật.”
Tôi thấy chắc chằn đầu óc mình bị va đập đến mức hỏng rồi… Trong hai chữ đó lại chứa chút vẻ nuông chiều hay cảm xúc gì đó không rõ ràng, khiến sống lưng tôi lạnh buốt.
Mãi đến lúc này, tôi mới phát hiện mình đang mặc áo bệnh nhân.
“Là anh thay đồ cho tôi à?”
Hướng Văn Phỉ không nhìn tôi: “Ừm.”
“Cậu lăn dưới đất lâu như vậy, quần áo bẩn hết rồi.”
Tôi không dám tưởng tượng cảnh hắn lạnh mặt thay đồ cho tôi ra sao.
Tôi biết ngay, từ lúc nhìn thấy Hướng Văn Phỉ, tôi đã hiểu rõ… Tôi không thể quên được người đàn ông này.
Nhưng khi biết hắn đã thay đồ cho tôi, có lẽ còn thức trông tôi cả đêm, thì tôi lại chẳng thấy vui nổi.
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Nếu chỉ vì biết ơn tôi đã giúp em gái anh thì anh không cần phải làm đến mức này đâu.”
“Dù đó có là ai, tôi cũng sẽ làm vậy thôi.”
Vừa dứt lời, tôi mới phát hiện Hướng Văn Phỉ đã quay lại nhìn mình.
Ánh mắt hắn giống hệt như lúc từ chối tôi ở quán bar đêm đó… Vừa lạnh nhạt, lại còn xa cách.
Như thể những cảm xúc dư thừa vừa rồi chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra vậy.
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ vì em gái tôi thôi.”