Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không sao cả." Tôi cúi người, ôm lấy ngực đang nghẹt thở, hít thở từng ngụm không khí lạnh: "Tôi thấy một con mèo… tôi sợ mèo."
Thẩm Từ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giúp tôi bình tĩnh lại.
Tôi nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt, đến khi mở ra lần nữa, ánh nhìn đã mang theo vài phần lạnh lùng sắc bén.
"Thẩm Từ, tôi nói cho cậu biết, hôm nay chúng ta đã nói rõ ràng rồi, sau này tôi không tìm cậu, cậu cũng đừng đến làm phiền tôi nữa."
Tuyết rơi trên lông mày và tóc anh, thiếu niên lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đen láy, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
"Mọi sự tiếp xúc giữa chúng ta đều là do tôi dày công sắp đặt, cố tình tiếp cận cậu vì tôi sớm đã biết cậu có tiền." Tôi nhìn chằm chằm vào anh, từng lời như rót thuốc độc, vừa cay nghiệt vừa độc ác: "Nhưng giờ thì cậu biết được sự thật rồi, tôi mệt rồi, không muốn chơi nữa, cậu cút đi, sau này cũng đừng đến tìm tôi nữa."
Từ những ngày qua tiếp xúc với Thẩm Từ, tôi nhận ra anh ghét nhất loại người dối trá, nịnh hót và độc mồm độc miệng.
Vậy nên tôi tưởng nói thế có thể khiến anh ghét bỏ tôi.
Không ngờ, giữa trời gió tuyết mịt mùng, anh lại đột nhiên lên tiếng:
"Bao nhiêu?"
"Hả?"
Anh không chớp mắt, nhìn tôi chằm chằm, dứt khoát lấy ví da đen trong túi áo bông ra, đập mạnh vào lòng bàn tay, thẳng lưng đứng đó, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như cũ: "Cần bao nhiêu?"
"Mười nghìn? Một trăm nghì? Năm triệu? Ba chục triệu có đủ không?"
"Bao nhiêu thì cậu mới chịu tiếp tục ở bên tôi như trước kia?"
Tôi không nghe rõ anh đang nói gì, sự chú ý đã bị hút về con hẻm nhỏ tối tăm phía sau lưng cậu.
Trong bóng tối sau lưng mà anh không hay biết, có hai cái bóng đen đang lặng lẽ tiến lại gần.
Không thể để Lý Tấn biết sự tồn tại của Thẩm Từ.
Đó là ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu tôi đang gần như ngừng hoạt động.
Trong lúc cấp bách, tôi giơ tay lên, mạnh mẽ tát Thẩm Từ một cái.
Gió rít qua, tuyết bay lả tả.
Nước mắt tôi cũng rơi theo: "Thẩm Từ, cậu cút đi."
Đừng lún vào vũng bùn lầy này của tôi.
Thẩm Từ là thiên chi kiêu tử, là người được vạn người nâng niu như ánh trăng trên trời, từ nhỏ đến lớn ai gặp cũng nâng cậu ấy lên tận mây xanh, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Thiếu niên kiêu hãnh như vậy làm sao chịu nổi loại nhục nhã này.
Thẩm Từ nghiêng đầu, lặng lẽ cúi xuống, không biết đang nghĩ gì.
Không lâu sau, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cảm quét qua tôi một lượt, rồi không chút lưu luyến bước vòng qua tôi mà rời đi.
Tôi quay đầu nhìn theo bóng lưng anh, cuối cùng mới nhẹ nhõm mà bật cười.
"Giang Sở, thằng đó là ai?"
Giọng Lý Tấn lạnh như băng vang lên sau lưng tôi.
15
Chuyện tôi ngất xỉu trong phòng phỏng vấn và bị Thẩm Từ bế đi khiến cả đài truyền hình rúng động.
Lúc ăn trưa, đồng nghiệp ở bàn bên đặc biệt ghé sang hỏi tôi: "Cậu với Thẩm Từ rốt cuộc là quan hệ gì vậy?"
Tôi nhét một miếng cơm vào miệng, giả vờ ngơ ngác: "Quan hệ đối tác thôi, anh ấy là bên A mà."
"Thôi đi, hôm cậu ngất cậu không thấy đâu, lúc đó lãnh đạo đài đang nói chuyện với Thẩm Từ, cậu vừa quay người đi thì ngất xỉu, Thẩm Từ lập tức gạt lãnh đạo qua một bên, bế cậu từ dưới đất lên luôn."
“Lúc đó tụi này sợ hết hồn, lãnh đạo đài còn định gọi 120 nữa cơ, ai ngờ Thẩm Từ lại dùng cằm chạm vào trán cậu rồi bảo cậu bị sốt. Cái động tác đó á, chậc chậc chậc, thành thục như thể thường xuyên làm vậy.”
“Anh ấy còn nói trong nhà có thuốc hạ sốt, muốn đưa cậu về.”
“Lúc ấy tụi này ai nấy đều xì xào bàn tán, nhà ai mà chẳng có thuốc hạ sốt, tâm tư anh ấy cũng lộ liễu quá rồi còn gì.”
Cô ấy vẫn thao thao bất tuyệt bên kia, tôi thì ăn thật nhanh chỗ cơm trong bát rồi đứng dậy: Tôi đi trước đây.”
Tan làm xong, tôi gặp Lục Dĩ Trạch dưới công ty.
Tối qua cậu ấy nghe tin tôi muốn vay tiền, tưởng tôi gặp khó khăn gì, nên đã cất công dò địa chỉ công ty để đến tìm.
Tôi nghĩ người đã đến rồi, bèn đưa cậu ấy đến quán cơm gần đó mời một bữa.
Lục Dĩ Trạch vẫn như trước, gánh nặng cuộc sống không đè gãy được đôi vai cậu ấy, ngược lại càng khiến cậu ấy trở nên chín chắn hơn.
Cậu ấy nói ba mẹ đang thúc ép chuyện kết hôn: “Sở Sở…” Lục Dĩ Trạch nuốt nước bọt, tay trên bàn từ từ dịch lại gần tôi: "Cậu nghĩ tớ…”
Nửa câu sau bị tiếng chuông điện thoại tôi cắt ngang.
Là một dãy số lạ, tôi ra hiệu xin lỗi rồi bấm nghe.
“Giang Sở…” Giọng Thẩm Từ vang lên, lười nhác mà thong thả: "chứng minh nhân dân của em để quên ở nhà tôi.”
“À.” Đầu tôi như căng ra, sáng nay đi vội quá, cái gì mang rồi, cái gì chưa mang cũng không nhớ rõ: "vậy lát nữa tôi đến lấy.”
“Không cần.” Thẩm Từ nói: "tôi đang ở đối diện em, cách một con đường thôi, em ra đây.”
Tôi nghe vậy liền nhìn ra ngoài theo lời anh.
Một chiếc Porsche Cayenne màu đen đang đậu thấp thoáng bên kia đường, cửa kính ghế lái hạ xuống, Thẩm Từ chống một cùi chỏ lên cửa sổ, chống cằm nhìn về phía này.
Tôi vội vàng nói với Lục Dĩ Trạch một câu, rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Băng qua con đường, tôi đến trước mặt Thẩm Từ.
Thẩm Từ hất cằm: “Lên xe đi.”
Vào xe rồi, Thẩm Từ không nói gì nữa.
Tôi đành mở lời trước: “Cảm ơn anh Thẩm đã bớt thời gian đến đưa tôi chứng minh nhân dân.”
Trong lòng vẫn còn lấn cấn, nói vậy chắc không bị xem là thất lễ.
“Ai nói tôi đến đưa cho em?” Thẩm Từ mặt đen như mực, giọng nói không mấy thiện cảm: "Tự em qua lấy.”
“Hả?” Tôi hơi ngơ ngác, không hiểu nổi động thái này của Thẩm Từ: "Vậy anh đến đây làm gì…”
“Đến báo cho em biết.”
“Tôi chỉ đợi em ba phút, không ra thì tự đến lấy.”
Tôi chạy như bay về lại quán ăn, trong đầu còn đang suy nghĩ nên giải thích với Lục Dĩ Trạch thế nào.
Nụ cười của Lục Dĩ Trạch có chút gượng gạo, không còn vẻ rạng rỡ như ban nãy nữa.
Lục Dĩ Trạch nói: “Sở Sở, điện thoại cậu vừa để trên bàn, ba cậu gọi đến, tớ sợ có việc gấp nên đã tự ý nghe máy.”
Tay cầm đũa của tôi hơi khựng lại, sau đó cố tỏ vẻ bình thản mà hỏi: “Rồi sao?”
“Xin lỗi Sở Sở, tớ không biết cậu vay tiền là vì chuyện này.”
“Tớ nghĩ mẹ tớ sẽ không đồng ý một người có gia cảnh như cậu.”
Tôi mấp máy môi, khẽ cười, xen chút tự giễu: “Không sao.”
Cậu ấy còn định nói gì đó, nhưng tôi giơ tay lên chặn lại.
“Không cần xin lỗi, tớ quen rồi.”
Tôi theo Thẩm Từ đến nhà anh.
Đứng lại trước cửa: “Tôi không vào đâu, phiền anh Thẩm đưa chứng minh nhân dân ra giúp.”
“Anh này, anh nọ.” Anh cau có trừng mắt nhìn tôi: "Ngoài ‘anh Thẩm’ ra thì em hết từ để gọi rồi hả? Hay là quên mất tôi tên gì rồi?”
“Tôi tên là Thẩm Từ.”
“Ờ, được rồi.” Tuy không hiểu sao anh lại chấp nhặt chuyện họ tên như vậy, nhưng để nhanh chóng lấy được chứng minh nhân dân, tôi vẫn quyết định dỗ dành anh cho yên.
“Gọi một tiếng nghe coi.”
“Thẩm Từ.”
Anh đắc ý hất cằm: “Đúng rồi đó, vào đi.”
Tôi đứng ngoài cửa, mặt hiện rõ ý từ chối.
Anh cười khẩy một tiếng, tự mình thay dép rồi bước vào: “Em cứ đứng đó đi, tôi đi ngủ đây.”
Trong nhà nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy ào ào, tiếp đó là tiếng “cạch” của cửa phòng ngủ đóng lại, rồi hoàn toàn im lặng.
Bất đắc dĩ, tôi bước vào nhà, gõ nhẹ cửa phòng ngủ, không có chút phản ứng nào.
Chẳng lẽ ngủ rồi?
Tôi đẩy cửa bước vào, trên giường, dưới lớp chăn xám hiện ra hình dáng của một người.
Tôi cúi người sát giường, vỗ nhẹ lên chăn: “Thẩm Từ, chứng minh nhân dân của tôi đâu?”
Giây tiếp theo, chăn bị nhấc lên một khe hở, một bàn tay từ trong đó thò ra kéo lấy cánh tay tôi, lập tức giật mạnh khiến tôi đổ người về phía trước.
Chăn lại trùm kín xuống, bóng tối dày đặc khiến không thể nhìn thấy gì.
Một loạt động tác trôi chảy đến mức tôi chưa kịp phản ứng.
Tôi nằm gọn trong vòng tay của Thẩm Từ, không dám thở mạnh.
Anh ôm rất chặt, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua lớp vải, áp sát làn da tôi.
Anh vừa tắm xong, mùi hương trầm dịu nhẹ lẫn với hương sữa tắm thoang thoảng, xộc thẳng vào mũi tôi.
Anh ghé sát lại, môi lướt qua tai tôi, hơi thở ấm nóng phả lên khiến tôi run bắn.
“Giang Sở, chúng ta yêu nhau đi, được không?”