Rời Đông, Còn Lại Niềm Thương - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ánh đèn trong phòng là tông lạnh, nội thất dưới ánh sáng ấy đổ xuống những cái bóng khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.  


Không khí như đông cứng lại, mỗi một hơi thở đều phải gắng sức dồn toàn bộ sức lực.  


Thẩm Từ quá lý trí, quá thông minh, chỉ cần nhìn vào mắt anh là có thể soi thấu hết thảy suy nghĩ trong lòng người.  


Tim tôi đập mạnh đến nỗi như muốn bật ra khỏi lồng ngực, lặng lẽ quay đầu đi, nhưng anh lại đưa tay giữ lấy cằm tôi, dễ dàng xoay mặt tôi lại, ép tôi ngẩng lên nhìn vào mắt anh một lần nữa.  


Trong đôi mắt đẹp đẽ kia cuồn cuộn những cảm xúc mơ hồ khó đoán.  


Anh chậm rãi nói từng chữ:  


"Học kỳ I lớp 11, ngày 17 tháng 12, lúc 11 giờ rưỡi tối, trong con hẻm ngoài nhà hàng Xuân Hoa, không phải mèo hoang. Là ba em。"  


10


Thẩm Từ tham gia vòng chung kết cuộc thi vật lý toàn quốc vào khoảng giữa tháng 10, học kỳ I lớp 11.  


Quãng thời gian ấy, anh bận rộn đến mức chẳng mấy khi xuất hiện ở trường.


Mặc dù Thẩm Từ ít đến trường, nhưng những truyền thuyết về anh trong khuôn viên vẫn chưa hề phai nhạt.  


Nghe nói cha anh, Thẩm Giang Hải, lại chen chân vào lĩnh vực nghiên cứu và phát triển ô tô, trắng trợn xé từ tay đối thủ một miếng thịt, thành công giành lấy chỗ đứng trong ngành xe hơi, khiến nhà họ Thẩm lại tiếp tục leo thêm vài bậc trong bảng xếp hạng giới nhà giàu trong nước.  


Còn bản thân Thẩm Từ thì giành giải quán quân cả vòng loại lẫn vòng sơ khảo cuộc thi vật lý cấp tỉnh.  


Chuyện này không nghi ngờ gì là đã làm rạng danh cả ngôi trường, hiệu trưởng còn long trọng căng một tấm băng rôn khổng lồ, dựng poster tuyên truyền đầy phô trương trước tòa giảng dạy.  


Còn tôi thì được cô chủ nhiệm giới thiệu, cuối tuần đi dạy thêm tiếng Anh cho một học sinh lớp 6, lương 25 đồng một tiếng.  


Hôm đó là thứ Bảy, tan buổi dạy đã mười giờ đêm.  


Phụ huynh học sinh trả luôn tiền công tháng đầu cho tôi.  


Đầu tháng Mười, Nam Thành đã bắt đầu se lạnh, trên đường về tôi kéo sát chiếc áo khoác dày, cẩn thận lôi từ túi áo ra hai tệ, mua một củ khoai nướng ven đường, vừa về đến dưới nhà thì ăn hết.


Tôi đẩy cửa bước vào nhà.  


Lý Nhất Minh ngồi trước tivi, nhét cả nắm khoai tây chiên vào miệng.  


Lý Tấn cầm cây gậy gỗ to tướng, ngồi phịch trên sofa, cười nhạt như một con hổ giả vờ hiền lành: “Đưa tiền đây.”


Tôi cảnh giác ôm chặt cặp, lùi lại một bước, xoay người định bỏ chạy.


Ông ta từ phía sau đuổi tới, nắm lấy tóc đuôi ngựa của tôi, giật tôi vào trong nhà, đóng cửa lại.  


Tôi trơ mắt nhìn cánh cửa duy nhất dẫn đến sự sống dần dần cách mình càng xa.  


Lý Tấn đẩy tôi ngã xuống đất, cây gậy nện thẳng xuống vai, tôi bị ông ta đánh cho chạy khắp phòng trong tư thế ôm đầu trốn chạy, cuối cùng bị dồn đến góc tường.  


Thấy gậy lại vung lên, tôi theo phản xạ bản năng, hai tay ôm chặt đầu.  


Ông ta vờ đánh, rồi rút gậy về, đổi tay giật lấy cái cặp tôi giấu sau lưng, móc ra tờ một nghìn nhăn nhúm đẫm mồ hôi.  


Ông ta dùng ngón tay dính nước bọt đếm kỹ từng tờ, mặt mũi đầy vẻ tham lam: "Lại có tiền rồi."  


Sau đó hung dữ nói: "Lần sau còn dám giấu tiền, ông đây đánh chết mày。"


Ông ta quay đầu ra ngoài cửa gọi lớn: "Nhất Minh, không phải mày nói mày nhắm con chị mày lâu rồi sao? Vào đây đi。"  


Tôi nằm sấp trên mặt đất, mắt đỏ hoe, thở hồng hộc từng hơi như muốn rách phổi.  


Lý Tấn bước ra ngoài, tiện tay khóa trái cửa phòng.  


Lý Nhất Minh mười hai tuổi ngồi xổm trước mặt tôi, khuôn mặt non nớt nhưng lại mang vẻ già dặn không hợp tuổi, trong mắt là một thứ si mê méo mó kỳ quái.  


"Chị, chị thật sự đẹp quá trời luôn á……"  


Nó như bị thứ gì mê hoặc, đưa tay về phía tôi: "Cho em sờ một cái được không?"  


Tôi trân trân nhìn nó nhào đến, một luồng tuyệt vọng cuộn trào, toàn thân tôi bắt đầu run lên không kiểm soát.  


Sau khi mẹ mất, tôi thường xuyên bị đói, thiếu dinh dưỡng nên người gầy nhẳng yếu ớt, căn bản không phải đối thủ của thằng nhóc đó.  


Tôi đã quên đêm đó mình làm cách nào để thoát khỏi tay Lý Nhất Minh.  


Chỉ nhớ rằng, tôi siết chặt lấy chiếc áo giữ nhiệt bị xé rách, lao đến bếp lấy con dao kê lên cổ.  


Gào lên với bọn họ: "Nếu còn dám làm bậy, tôi sẽ tự tử, đến lúc điều tra ra, không ai trong các người thoát được đâu!"  


Lý Tấn liếc nhìn tôi một cái, nằm dài trên ghế sô pha nhấm nháp hạt dưa, hoàn toàn không coi cơn cuồng loạn của tôi là chuyện gì nghiêm trọng.  


Cơn phẫn nộ dâng trào, tôi lao vào phòng ngủ, dùng sống dao đập mạnh một phát vào lưng Lý Nhất Minh.  


Lý Tấn cưng chiều thằng con quý hóa, xông đến tát tôi mấy cái.  


Tóc tôi rối bù, mặt trắng bệch như giấy, cười điên dại như ma nhập, từ từ giơ dao lên.  


"Lý Tấn, nếu tôi chết rồi, ai kiếm tiền cho ông? Ai sẽ là người trả nợ cờ bạc giùm ông?"  


Có lẽ dáng vẻ của tôi khiến ông ta chùn bước, hoặc ông ta cũng biết làm thế thì thiệt hại nhiều hơn lợi.


Ông ta ngơ ngác nhìn tôi, sau một hồi giằng co âm ỉ không tiếng súng.  


Ông ta chịu thua.  


Vứt lại một câu: "Sau này mỗi tháng nộp hai nghìn." rồi lôi Lý Nhất Minh xuống lầu.  


Chân ông ta vừa bước khỏi cửa, cơ thể tôi liền như quả bóng xì hơi, sụp xuống đất, ngồi bệt mà trơ trọi nhìn vào khoảng không vô định.  


Lẽ ra tôi nên gọi cho ai đó.  


Đôi mắt khô khốc chuyển động một chút, rồi tôi như con rối bị giật dây, chầm chậm bước xuống lầu, đến buồng điện thoại công cộng.  


Máy móc bấm dãy số đã thuộc nằm lòng.  


Thẩm Từ chưa từng nói cho tôi số liên lạc của anh.  


Là một lần nộp bài tập, tôi tình cờ nhìn thấy bảng thông tin học sinh lớp của anh trên bàn giáo viên chủ nhiệm, cái tên đầu tiên là anh.  


Từng hồi chuông lạnh lẽo, lặp đi lặp lại.  


Tôi như người bị ma nhập, cứ máy móc bấm số, gọi lại hết lần này đến lần khác.  


Cuối cùng, lần cuối cùng ấy, cuộc gọi được kết nối.  


Tôi cất tiếng, khẽ khàng nức nở: "Thẩm Từ……"  


"Xin chào, bên này điện thoại hiển thị là số lạ, xin hỏi ai vậy?"  


Là giọng con gái.  


Tôi chợt nghẹn lại.  


Cô ấy không nghe tôi trả lời, lại hỏi tiếp: "Vừa nãy bạn nói Thẩm Từ đúng không? Muốn tìm anh ấy phải không? Để tôi gọi anh ấy qua."  


Đầu dây bên kia rất ồn, toàn tiếng cười đùa.  


"Thẩm Từ, có người tìm anh này."  


Một giọng nam lạ vang lên: "Ai vậy, ai lại gọi cho Từ ca giờ này thế?"  


"Không quen, số lạ."  


"Cúp đi, điện thoại rác đấy, đang chơi vui thế, đừng làm tụt mood."  


"Từ ca, nhanh nhanh nhanh, tới lượt anh đánh bài rồi, lần này thua là mất không chỉ một chiếc Ferrari đâu nha."  


"Xì, giỏi thì tới đây!" Bên kia, Thẩm Từ cười khẩy đầy khinh thường.  


Tôi lặng lẽ gác máy, co mình lại nơi góc buồng điện thoại công cộng, ngủ thiếp đi trong lặng câm.


11  


Để có thể sống tiếp, tôi lại tìm thêm một công việc rửa bát ở quán ăn nhỏ.


Một tuần sau, lúc tan học tôi vào nhà vệ sinh, bắt gặp chị đại của trường đang đứng trước gương, tỉ mỉ tô lớp trang điểm dày cộp.


Có người bước tới trêu trọc cô ta: "Ôi, hôm nay sao nỡ lòng ăn diện vậy kìa?"  


Khóe môi cô ta cong lên cười như sắp không giấu nổi nữa: "Cậu biết cái gì, nghe nói nam thần của tôi hôm nay chính thức quay lại trường đó."  


"Thật không đấy? Tin này nghe ở đâu thế?"  


"Nghe anh em của anh ấy nói."  


"Vậy cũng đúng, hiệu trưởng cũng gan lì phết, công thần về trường rồi mà sáng nay lúc chào cờ cũng không hé nửa câu."  


"Thôi đi, nghe nói Thẩm Từ vừa xuống máy bay tối qua đã phi thẳng vào văn phòng hiệu trưởng, vì phát hiện ảnh mình bị làm thành poster treo ở bảng vinh danh cả tuần rồi đó."  


"Hiệu trưởng bị dọa tới mức nửa đêm cho người gỡ hết biểu ngữ với poster xuống, giờ không dám nhắc lại nữa."  


Tôi cố tình lảng đi chỗ khác rửa tay, tránh xa hai người họ.  


Vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì bắt gặp một đám người chen chúc trước cửa lớp 2, chắn ngay lối tôi.  


Thẩm Từ bị đám đông vây quanh ở giữa, đầu hơi cúi, tay lười biếng đút túi, môi mím chặt đầy vẻ khó chịu.  


“Chị đại” chạy từ phía sau lên, chống tay vào lan can, nhún người thật cao, quen thuộc hét toáng một tiếng: "Chào mừng Từ ca trở lại!"  


Một tiếng hét vừa to vừa vang của cô ta khiến ánh mắt Thẩm Từ bị thu hút.  


Xui xẻo thay, cô ta đứng ngay phía sau tôi.  

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo