Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khoảnh khắc ánh mắt anh lia tới, tôi cúi đầu quay người rời đi, vòng đường xa để quay về lớp.
Vừa về đến chỗ ngồi, cán sự môn toán cầm bài thi tiếng Anh tới hỏi bài.
Ở ngôi trường cấp ba nhất nhì này, thành tích của tôi chỉ lấp ló ở nhóm trên trung bình, may mắn là môn tiếng Anh khá ổn, hầu như lần nào cũng nằm trong top năm toàn khối.
Tôi lấy khăn giấy lau tay còn ướt, nhận lấy bài thi tiếng Anh, liếc một cái liền thấy đáp án.
Trong lúc đang tỉ mỉ giảng cho cậu ta, cậu ta bất ngờ ghé sát lại nói một câu:
"Giang Sở, có ai từng nói cậu trông rất xinh chưa?"
Tôi đang dồn hết sự chú ý vào bài thi, không nghe rõ cậu ta nói gì, bèn ậm ừ đáp qua loa: "Chưa ai nói cả."
Tan học buổi tối, cô chủ nhiệm bất ngờ mở một buổi sinh hoạt lớp, kéo dài thêm nửa tiếng.
Tôi nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng càng lúc càng nôn nóng.
Chỉ lo là công việc làm thêm sắp muộn rồi, thế nào cũng bị trừ lương.
Cuối cùng đợi được cô giáo nói tan họp, tôi chụp lấy balô, lao ra khỏi lớp như bay.
Đúng lúc chạm trán dòng người đông nghịt ở cầu thang, tôi bị ép chặt trong đám đông, lặng lẽ tính toán mình cần chạy nhanh cỡ nào để bị trừ ít tiền nhất có thể.
Bất ngờ, có ai đó vỗ nhẹ lên vai tôi từ phía sau.
Tôi ngoái lại nhìn, là cán sự môn toán cầm hai bài thi, cười ngây ngô hỏi:
"Lát nữa đi học nhóm chung nha?"
"Không đi, tôi còn có việc." Tôi thẳng thừng từ chối.
Cậu ta gãi đầu: "Ờ, vậy để hôm khác vậy."
Tôi len lỏi xuống được hai tầng cầu thang, lại bị người ta vỗ vai lần nữa.
Đang bực mình, tưởng vẫn là cán sự toán, tôi quay lại, giọng không vui:
"Tôi nói là tôi không đi rồi, tôi bận, cậu làm ơn…"
Lời còn chưa dứt, tôi bỗng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Thẩm Từ đeo một chiếc túi đeo chéo, ngũ quan sắc nét nổi bật, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ yêu mị, đứng trên bậc thang cao hơn tôi một bậc, lưng thẳng tắp, áo khoác đồng phục mở rộng.
Tay anh đút trong túi quần, tóc tai rối bời, vài sợi vểnh hẳn lên như mới ngủ dậy, đầy vẻ ngông nghênh trẻ tuổi.
Bốn mắt nhìn nhau, anh chớp mắt một cách nghịch ngợm: “Giang Sở, có muốn xem tôi mang gì cho cậu không?”
Anh đưa cho tôi một chiếc hộp màu đen, bên trong nằm im lìm một chiếc đồng hồ có dây da màu nâu, mặt tròn nền trắng với chữ H nổi bật.
Tôi không nhận ra thương hiệu, chỉ thấy trên mặt đồng hồ in một dãy chữ in hoa: HERMES.
Tôi thử đeo đồng hồ lên tay, ngắm nghía lật qua lật lại, thích mê mẩn, nhưng lại thấp thỏm lo nó đắt vượt quá khả năng của mình.
“Đồ nước ngoài thế này, chắc đắt lắm?”
“Bao nhiêu, tôi trả cho cậu.”
“Không đắt đâu.” Thẩm Từ lười biếng nheo mắt: "Đừng trả, sinh nhật tôi lần sau cậu tặng quà là được.”
“Được.” Tôi kéo khóa cặp, lấy tập bài tập toán, kẹp đồng hồ vào trong.
Thẩm Từ nhìn động tác của tôi, ánh mắt thoáng dao động.
Ra tới cổng trường, tôi vẫy tay chào anh: “Mai gặp nha.”
Anh giơ tay kéo cặp tôi, lôi tôi quay lại, cau mày: “Trước giờ cậu về nhà đâu có đi hướng đó.”
“Tôi chuyển nhà rồi.” Tôi chầm chậm gỡ tay anh ra, một cơn gió lùa qua, thổi tóc tôi rối tung, che đi đôi mắt hơi đỏ hoe.
“Cậu không biết sao… đồ ngốc.” Tôi mỉm cười.
12
Sinh nhật Thẩm Từ là ngày 20 tháng Mười Một.
Đối với cậu thiếu gia giàu có này, tôi chẳng biết mua gì, vì dường như anh không thiếu thứ gì.
Cuối thu se lạnh, Thẩm Từ vẫn ăn mặc tùy tiện, sau một trận bóng rổ lại bị gió lạnh thổi qua, cuối cùng cũng tự khiến mình cảm nặng.
Thẩm Từ vừa ốm, cả trường như nháo nhào.
Hiệu trưởng mỗi ngày ba lần chạy tới văn phòng dặn dò giáo viên chủ nhiệm lớp 2 phải đặc biệt quan tâm và chăm sóc “báu vật quốc gia” này.
Giáo viên chủ nhiệm được giao nhiệm vụ, cách ba hôm lại gọi Thẩm Từ lên hỏi có cần xin nghỉ đi viện không.
Con gái trong lớp thì liên tục nhét từng bịch từng bịch thuốc cảm vào hộc bàn của anh.
Một lần trong giờ học, thầy dạy Hóa nghiêm khắc yêu cầu Thẩm Từ lấy sách ra, anh thò tay vào ngăn bàn, móc ra được... năm bịch thuốc cảm.
Anh bày thuốc ra bàn, hai tay dang ra, mặt mũi vô tội, giọng mũi nghèn nghẹt: “Thầy ơi, không có sách, chỉ có thuốc thôi.”
Tình cờ tôi nghe dì Vương hàng xóm nói mật hoa quế ấm bụng trừ hàn, xua lạnh rất tốt. Mà bà vừa có đợt hoa quế mới hái đầu mùa thu năm nay, nên mỗi đêm chờ hai ba con nhà họ Lý ngủ say, tôi lại lén lút sang nhà dì học cách làm mật hoa quế.
Cuối cùng cũng kịp làm xong trước ngày 20 tháng Mười Một.
Trùng hợp là ngày đó rơi đúng vào thứ Bảy, hai ba con nhà họ Lý về quê thăm họ hàng.
Chiều thứ sáu tan học, Thẩm Từ đưa cho tôi một địa chỉ, nói thứ bảy cứ tới đó, gọi điện hoặc báo tên là được.
Tôi liếc nhìn địa chỉ — khu hội Sở Sở 28, đường Đại Hồng, khu Lâm Giang.
Đến thứ Bảy, tôi cầm số tiền tiêu vặt đã tích cóp bấy lâu, lén chạy sang nhà cô chị hàng xóm biết trang điểm, nhờ chị ấy trang điểm giúp mình.
Chị ấy để tôi ngồi trước gương, giúp tôi tỉa lông mày.
Chị nói: “Sở Sở, em có để ý không, khí chất của em thật ra rất hợp kiểu lạnh lùng thanh nhã đó.”
“Mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan rất sắc sảo, mắt tròn mũi cao, môi đỏ đầy đặn, da lại trắng, em chịu khó chăm chút một chút, nhất định sẽ thành đại mỹ nhân cho xem.”
“Nền sẵn tốt như vậy, em hợp trang điểm nhẹ nhàng hơn là đậm đó.”
Đợi chị ấy trang điểm xong, tôi soi gương kỹ càng một lượt ừm, đúng là rất xinh.
Chị muốn cho tôi mượn quần áo mặc, tôi lắc đầu, về nhà thay chiếc hoodie trắng và quần jeans bó sát.
Tôi không muốn để lộ rõ tâm tư của mình quá.
Đổi hai chuyến xe buýt và tàu điện ngầm, lúc tôi đến chỗ Thẩm Từ nói thì đã tám giờ tối, trễ hơn một tiếng so với giờ hẹn.
Bảo vệ cổng chặn tôi lại, yêu cầu xuất trình giấy tờ.
Tôi ôm chặt hũ mật hoa quế trong lòng, khẽ nói: “Cháu quen Thẩm Từ.”
Bảo vệ cười khẩy: “Quen Thẩm Từ thì thiếu gì, tôi cũng quen cậu ấy đấy, quan trọng là cậu ấy có quen cô không.”
Tôi không đáp, ánh mắt dời sang tòa kiến trúc phía sau bị cảnh trước mắt hoàn toàn cuốn hút.
Một tòa nhà mang kiến trúc Trung Hoa thanh nhã trang nghiêm ẩn mình giữa rừng cây rậm rạp xanh mướt, mơ hồ toát lên vẻ đẹp độc đáo của phong cách cổ điển, giữa lòng đô thị phồn hoa, nơi đây giống như một chốn đào nguyên.
Trên đường đến đây, tôi chỉ mải mê háo hức, quên mất lời thầy từng giảng, khu Lâm Giang là khu đất vàng hàng đầu trong nước, đúng nghĩa từng tấc đất tấc vàng.
Từng chiếc xe lần lượt chạy vào khuôn viên, tôi chỉ nhận ra đúng một thương hiệu.
Maybach.
Những gì thấy bằng mắt, còn sốc hơn nhiều so với những gì chỉ nghe bằng tai.
Tôi cười khẽ, vừa chua xót vừa buồn cười.
Tôi bước lại gần bảo vệ, nhẹ cúi đầu: “Cảm ơn chú.”
Cảm ơn chú, đã giúp cháu tỉnh mộng.
Tôi đưa hũ mật hoa quế ra: “Chú uống cái này đi, tốt cho cổ họng lắm.”
Bảo vệ lắc đầu: “Tôi không dám nhận đâu, lỡ Thẩm thiếu gia biết tôi lấy thứ vốn dành cho cậu ấy, thì mất việc như chơi.”
Gió thu lạnh lẽo dần nổi lên, tôi tìm một chỗ khuất gió, ngồi xuống, co ro lại thành một cục.
Trong đầu tôi chỉ còn đúng một suy nghĩ Thẩm Từ đã hỏi tôi quà sinh nhật, nên tôi nhất định phải đưa được cái này đến tay anh.
Không biết đã đợi bao lâu, lâu đến mức tay chân tôi tê lạnh, gần như ngủ thiếp đi.
Qua rặng bụi cây thấp, tôi nghe thấy giọng bảo vệ.
“Cậu chủ.”
“Chú có thấy cô gái nào đến đây không? Tầm mười bảy tuổi, cao khoảng mét sáu lăm, gầy và rất trắng.”
“Một tiếng trước có một cô gái đến, nhưng tôi không biết thân phận nên không dám cho qua, chắc giờ này đi rồi… nhỉ?”
Không nghe thấy giọng Thẩm Từ.
Giọng bảo vệ lại vang lên: “Cậu chủ, tôi hỏi thêm một câu cô bé đó là ai vậy?”