Rời Đông, Còn Lại Niềm Thương - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Một người bạn của tôi.”


Giọng của Thẩm Từ dần bị gió cuốn đi.


Tôi ngồi ôm đầu gối, lặng lẽ nhìn chằm chằm nền đá cẩm thạch ướt sũng dưới chân, đầu óc trống rỗng.


Một đôi giày AJ đen trắng bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi.


Tôi chớp mắt, ngẩng đầu lên rồi nở một nụ cười rạng rỡ: “Thẩm Từ, cậu đến rồi à!”


Đúng lúc anh cúi người xuống, tôi ngẩng đầu lên thì mũi suýt nữa chạm vào mũi anh.


Bốn mắt nhìn nhau, hàng mi khẽ va vào nhau, hơi thở giao hòa.


Cả hai đều ngẩn ra.


Tôi là người lấy lại tinh thần trước, nghiêng đầu tránh đi một chút, rồi đưa hũ mật trong lòng ra:


“Thẩm Từ, chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.”


“Tôi chẳng có gì đáng giá để tặng, cái này là tôi tự làm, dạo trước cậu bị cảm mãi không khỏi, tôi nghe hàng xóm nói cái này tốt cho cổ họng, cậu nhận lấy nhé.”


Hàng mi Thẩm Từ khẽ run, anh dời mắt đi, lặng lẽ nhận lấy: “Cảm ơn.”


Gió lạnh thổi tung tóc mái của tôi, tôi đưa tay vuốt tóc ra sau tai, lùi về sau vài bước, mỉm cười nhẹ nhàng:


“Bên ngoài gió to lắm, cậu vào đi. Tôi phải về rồi.”


Anh cau mày: “Cậu không vào sao?”


“Không, mẹ tôi đang giục về làm bài tập.” tôi thuận miệng nói dối.


Anh lấy điện thoại từ túi ra, bật màn hình lên: “Để tôi bảo quản gia đưa cậu về.”


“Không cần đâu.”


Tôi hiếm khi từ chối dứt khoát như vậy, khiến anh có chút sững sờ.


Trong mắt anh hiện lên sự bối rối, đó là lần đầu tiên tôi thấy cảm xúc ấy xuất hiện trên gương mặt một thiếu niên vốn luôn kiêu ngạo, ngông cuồng.


Tôi phất tay, quay người chạy đi, hai tay chụm thành cái loa hét lớn:


“Thẩm Từ, tạm biệt nhé!”


13


Từ hôm đó, tôi bắt đầu lẩn tránh Thẩm Từ ở trường.


Trong tiết thể dục giữa giờ, mọi người theo lệ đi chạy hoặc tập thể dục, nhưng tôi xin phép thầy vì không khỏe.


Lúc ấy, trong lớp học trống vắng, tôi gục xuống bàn, mơ màng buồn ngủ.


Bàn học hơi rung nhẹ một cái, tôi không để ý, vẫn dụi đầu vào cánh tay.


Bỗng nhớ ra sáng nay quên uống thuốc, tôi định ngồi dậy đi lấy nước nóng.


Vừa ngẩng đầu lên thì bất ngờ bắt gặp một đôi mắt đen láy như đá cẩm thạch màu đen.


Thẩm Từ đang ngồi xoay lưng về phía bàn trước, một khuỷu tay chống lên mặt bàn của tôi, hàng mi dài khẽ rủ xuống, nét mặt hờ hững.


Tôi chớp chớp mắt: “Cậu nhìn gì thế?”


“Không nhìn  gì cả.” anh thu lại cảm xúc trong mắt, liếc nhìn viên thuốc trên bàn: “Cảm à?”


“Ừ.” Tôi cầm bình nước giữ nhiệt, định đứng dậy lấy nước.


Anh liền đưa tay cầm lấy, đi rót rồi đưa lại cho tôi, nước bên trong vừa đủ ấm.


Tôi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”


“Trời ơi, mệt chết tôi rồi! Thầy Hứa đúng là đồ biến thái, không vừa ý là bắt cả lũ chạy vòng, điên thật đấy!”


“Chết mệt chết mệt…”


Một giọng oang oang quen thuộc vừa kêu vừa phe phẩy áo, bước vào từ cửa sau lớp.


Một giây sau, cậu ta gào lên: “Cái quái gì? Vào nhầm lớp rồi hả?”


“Ơ khoan, đây là lớp 1 mà?” Cậu ta quay lại nhìn biển tên lớp, xác nhận lại lần nữa: “Ủa sao Thẩm Từ lại ở lớp mình?”


Ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy tôi, đưa tay dụi mắt, chỉ vào chúng tôi lắp bắp: “C-các người...?”


Thẩm Từ cau mày khẽ cười một tiếng, hai tay đút túi, ung dung đi đến cửa sau, ném lại một câu không nặng không nhẹ: “Tôi đi nhầm chỗ rồi.”


Kết quả chung kết Vật lý toàn quốc nhanh chóng được công bố.


Thẩm Từ thành công lọt vào đội tuyển quốc gia, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.


Hiệu trưởng đặc biệt tổ chức một buổi lễ tuyên dương, lời phát biểu dài dòng tâng bốc Thẩm Từ lên tận mây xanh.


Ba mẹ Thẩm Từ cũng đặc biệt đến tham dự buổi lễ lần này, tiết mục cuối cùng là ba mẹ anh cùng cậu lên sân khấu nhận thưởng.


Thẩm Từ mím môi, trông có vẻ không vui, hình như là bị ba mẹ ép phải lên sân khấu.


Gió trên sân khấu thổi lồng lộng, cột cờ bị gió quật mạnh vang lên tiếng rung rinh, quốc kỳ phần phật bay.


Tôi đứng dưới sân khấu, nhìn anh rất lâu, không nhúc nhích.


Bất chợt, anh ngẩng đầu, nhìn về phía tôi ở khoảng cách xa.


Ngày mười bảy tháng mười hai, là ngày học sinh lớp mười một trường Nhất Trung được nghỉ đông.


Tôi đã sớm nói trước với ông chủ nhà hàng hôm nay sẽ đến sớm.


Gần đến Tết, khách đông hơn, tôi bận đến mức chân không chạm đất, đợi đến lúc đóng cửa tiệm thì cũng đã gần mười một giờ đêm.


Bên ngoài bắt đầu lất phất tuyết rơi, phủ lên mặt đất một lớp trắng xóa.


Ông chủ thanh toán tiền công cho tôi, vẫy tay bảo tôi về sớm một chút.


Tôi cầm ô lên, vén rèm cửa, nói tạm biệt với ông chủ.


Bên ngoài nhà hàng Xuân Hoa có một dãy bậc thang dài, do tuyết rơi nên mặt bậc rất trơn.


Tôi cẩn thận bám lấy lan can, từng bước từng bước đi xuống.


Tới bậc cuối cùng, đột nhiên trượt chân hụt bước, mắt thấy sắp ngã nhào xuống đất thì một bàn tay bất ngờ giữ chặt lấy cánh tay tôi.


Tôi vội cảm ơn, thuận tay muốn rút tay ra, nhưng rút thế nào cũng không ra.


Ngạc nhiên ngẩng đầu lên.


Là Thẩm Từ.


Áo khoác đen trên người anh  phanh ra một cách tùy tiện, lộ ra chiếc hoodie trắng dày bên trong, dưới chân là đôi boot Martin đen gọn gàng, dây giày được buộc chỉnh tề không một kẽ hở.


Anh cúi đầu nhìn tôi, nói: “Trễ quá rồi.”


Hơi thở phả ra theo lời nói, hóa thành làn khói trắng trong không khí lạnh, rồi nhanh chóng tan biến.


“Đông người quá.” Tôi rút tay lại, đi sóng bước cùng anh: "Sao cậu lại đến đây?”


“Nghe thằng mập nói. Nó tan học đi ngang qua đây, thấy cậu đang làm việc ở chỗ này.”


Thằng mập là ủy viên kỷ luật của lớp Hai. Nghe đến đây, tôi bắt đầu bất an, vô thức vò góc áo, rón rén dò hỏi: "Cả lớp cậu đều biết rồi à?"  


Anh ném lại một câu: "Tôi không biết."  


Bông tuyết rơi xuống mi mắt tôi, tôi chớp mắt, kéo nhẹ khóe miệng: "Vậy à."  


Anh bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn tôi chằm chằm: "Giang Sở, cậu thật sự rất thiếu tiền sao?"  


Đây rồi, khoảnh khắc lớp ngụy trang bị lột bỏ.  


Bấy lâu nay, tôi chưa từng nói về chuyện tiền nong trước mặt Thẩm Từ, dù hồi năm nhất anh từng vài lần bắt gặp tôi đi làm thêm, nhưng khi ấy tôi luôn nói rằng ba mẹ vất vả quá, tôi muốn kiếm thêm chút đỉnh phụ giúp.  


Anh biết gia cảnh tôi không tốt, nhưng không biết là nghèo túng đến mức nào.  


Anh là thiếu niên kiêu hãnh được ưu ái bởi số phận, làm sao có thể tưởng tượng trên đời này thật sự có người vì hai trăm tệ mà liều mạng.  


Nếu anh biết, tôi cắm đầu cắm cổ chạy khắp nơi làm việc chỉ để tránh vài trận đòn tàn nhẫn, không biết anh sẽ nghĩ gì về tôi nữa.  


Tôi ghét ánh mắt thương hại ấy.  


Thế nên tôi vắt óc nghĩ ra đủ cách ngụy trang, định nói là tôi không thiếu tiền, chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống. Hoặc là, tôi có thiếu tiền hay không thì liên quan gì đến anh, anh lấy tư cách gì mà hỏi nhiều thế. Cũng có thể, thẳng thắn thừa nhận tôi thiếu tiền, rồi hỏi lại: anh có thể cho tôi mượn không?  


Trong chớp mắt, hàng vạn lý do lướt qua trong đầu tôi, cố níu lấy chút tự tôn còn sót lại.  


Nhưng đến cuối cùng, tôi chẳng nói gì cả.  


Chỉ sâu kín thở ra một hơi lạnh: "Thẩm Từ, cậu không hiểu đâu."  


Thiếu niên kiêu ngạo sao chịu nổi khi người khác nói mình không hiểu, anh lập tức phản bác: "Tôi..."  


"Nếu tôi nói..." Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ từng chữ rõ ràng: "năm ngoái ở sạp hàng đêm đó, tôi đã ước gì người bị cậu đập vỡ đầu bằng chai bia là tôi thì sao?"  


Tôi thấy Thẩm Từ từng chút một mở to mắt, ngập tràn không thể tin nổi.  


Tôi thấy thế giới này nực cười quá đỗi, lông mi run rẩy, khẽ khàng nói: "Số tiền cậu tùy tay ném ra, là chi phí sinh hoạt cả năm của tôi đấy."  


Tuyết rơi ào ào, trong chốc lát đã phủ một lớp dày trên mặt đất, thế giới trở nên yên tĩnh.  


Thiếu niên cúi đầu nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi từng nghĩ có thể là do điều kiện gia đình cậu không tốt nên mới đi làm thêm, nhưng tôi không ngờ là..."  


Tiếng giải thích bên tai dần mờ đi.  


Vô tình tôi liếc qua, thấy trong bóng tối ở khúc rẽ cuối con hẻm dài, Lý Tấn và Lý Nhất Minh con trai ông ta đang đứng im lặng ở đó, dán chặt ánh mắt về phía này.  


Ngay lập tức tôi cứng cả người, như thể một chậu nước đá dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, lạnh toát từ đầu đến chân.  


Tôi lập tức kéo Thẩm Từ quay người, đi ngược lại hướng đó, đến khi không còn cảm nhận được hai ánh mắt kia nữa, tôi mới dừng lại.  


"Cậu sao vậy?"  

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo