Sau khi con gái trùng sinh, việc đầu tiên nó làm chính là nộp giấy trắng trong kỳ thi đại học - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Quản lý du thuyền vừa nhìn thấy bà, lập tức luống cuống chạy đến chào: “Tổng giám đốc Tần, sao bà lại đích thân tới đây?”


Tôi nhìn người phụ nữ đã lâu không gặp kia, cổ họng nghẹn lại, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ…”


Sau khi ly hôn với ba tôi từ nhiều năm trước, mẹ tôi chuyển ra nước ngoài sống ẩn dật, từ đó giữa hai mẹ con cũng rất ít liên lạc.


Kiếp trước dù tôi sống khốn khổ đến mức nào, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ làm phiền đến cuộc sống yên bình của bà.


Nhưng kiếp này vì quỹ đạo thay đổi, tôi lại bất ngờ nhận được một bức thư mẹ gửi từ nước ngoài.


Bà nói đã gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ một khoản tiền, xem như quà sinh nhật mười tám tuổi cho con gái.


Kiếp trước, bức thư này đã bị Cố Lẫm Xuyên giữ lại.


Khoản tiền ấy cũng bị hắn chiếm làm của riêng, mang ra nuôi mẹ con Tô Dao.


Tô Dao nhíu mày, nhìn mẹ tôi với vẻ khinh khỉnh: “Ở đâu ra mụ già chết tiệt này? Anh Cố đã đồng ý rồi, mắc mớ gì đến bà?”


Mẹ tôi cười lạnh: “Cô tưởng đây là trò chơi con nít chắc? Tài sản đứng tên cô, từ khoảnh khắc cô thua cược đã lập tức bị đóng băng toàn bộ rồi.”


Tô Dao trừng lớn mắt, giọng the thé đầy phẫn nộ: “Bà nói gì cơ?”


Ánh mắt lạnh như băng mẹ tôi dừng lại trên viên kim cương trước ngực cô ta.


“Đây là món quà cưới tôi tặng con gái mình năm xưa, sao lại ở trên cổ cô?”


Nhận ra viên kim cương này chắc chắn rất đắt tiền, Tô Dao vội vàng siết chặt nó, cảnh giác nhìn mẹ tôi: “Đây là chồng tôi tặng, liên quan gì đến bà? Dựa vào đâu mà nói đó là của con gái bà?”


“Chồng cô là ai?”


“Là…” Tô Dao theo bản năng liếc mắt nhìn Cố Lẫm Xuyên, má hơi ửng đỏ. Cô ta ấp úng: “Nói chung… là do anh ấy tự thiết kế tặng tôi. Đừng hòng cướp đồ của tôi.”


Mẹ tôi bật cười khinh khỉnh: “Cô thật sự nghĩ một viên kim cương loại này lại không tra được nguồn gốc à? Lát nữa xuống tàu, đi mà giải thích rõ với cảnh sát đi.”


“Chỉ sợ với giá trị của nó, cô sẽ phải ngồi tù cả đời đấy.”


Thấy tình hình chuyển biến xấu, Cố Lẫm Xuyên nghiến răng đứng ra: “Thật ra… thật ra viên kim cương đó là tôi tự ý lấy từ chỗ Nguyệt Nguyệt để cho Tô Dao mượn.”


Hắn nhìn tôi, bị ép tới bước đường cùng đành phải thú nhận: “Thực ra tôi và Tô Dao quen nhau từ trước rồi. Hôm đó nghe nói cô ấy có buổi tiệc mà thiếu một chiếc dây chuyền, tôi nhớ trong tủ của em có một cái khá đẹp nên… tiện tay lấy cho cô ấy mượn.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo