Sau Khi Gặp Lại, Học Bá Nói Yêu Tôi - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4.

Tôi đến nhà hàng đã hẹn, nơi đây sang trọng và xa hoa, thực sự không phải là nơi mà người làm công ăn lương bình thường như tôi có thể chi trả được.

Tạ Doanh đã gọi sẵn một bàn đầy món ăn, đều là những món cậu ta thích.

"Chu Hằng An, ngồi đi."

Giờ phút này, cậu ta chẳng buồn giả vờ nữa, vừa rời khỏi cổng trường đã gọi thẳng tên thầy giáo.

Tôi lườm cậu ta.

"Đừng lo lắng quá, chỉ là tiền lương một tháng của anh thôi mà."

Tôi nghiến răng nuốt cơn giận vào lòng: "Ăn xong thì cút ngay!"

Tạ Doanh đưa tôi một ly nước màu đỏ, tôi thuận miệng từ chối: "Tôi không uống rượu."

Cậu ta không quan tâm nói: "Chỉ là nước ép trái cây thôi, uống hay không tùy anh."

Ly của tôi và cậu ta giống hệt nhau, xem ra thằng nhóc này không có sở thích uống rượu.

Cũng đúng, tửu lượng tệ hại như vậy, không nên đụng vào nữa.

Vì các món ăn hầu hết đều không hợp khẩu vị, nên tôi ăn chỉ vài miếng cho có lệ.

Còn Tạ Doanh thì ăn rất ngon lành, tôi dùng giọng điệu trưởng thành nói: "Em cao lên nhiều thật đấy, cũng trắng trẻo hơn rồi."

"Ở đại học có bạn gái chưa?"

Tạ Doanh như bị nghẹn, ho sặc sụa một lúc, khó chịu nói: "Chuyện đó thì liên quan gì đến anh!"

Sắc mặt tôi nhanh chóng thay đổi, ấn tượng tốt đẹp trước đây về Tạ Doanh tan thành mây khói.

Đứa trẻ ngoan ngoãn ngày nào giờ đã trở nên nóng tính, thật làm người khác chán ghét!

"Em là gì của anh? Chuyện của em không cần anh quan tâm." Cậu ta lau miệng.

"Tôi là người lớn, tôi có thể nhắc nhở em!"

"Chỉ hơn có bốn tuổi thì tính là người lớn kiểu gì! Đừng có tự dát vàng lên mặt mình!"

Sức chịu đựng của tôi đã lên đến giới hạn, tôi bật dậy bước ra khỏi cửa, đi đến quầy thanh toán.

Tạ Doanh như không có chuyện gì, đi theo sau, đi theo đến tận trạm xe buýt.

Tôi chẳng có lời tốt đẹp gì muốn nói với cậu ta, "Em theo tôi làm gì?"

Cậu ta thản nhiên đáp: "Thầy Chu, muộn thế này em về trường một mình không an toàn lắm."

Giờ cậu ta lại bám lấy tôi à, ai vừa nói tôi không đủ tư cách làm người lớn vậy!

"Thế thì cùng nhau đợi xe buýt."

"Đã giờ nào rồi mà còn có xe buýt về trường?"

"Vậy em muốn sao?" Tôi tức giận nói, hận không thể đấm cậu ta một trận.

"Thầy Chu, nhà thầy ở đâu vậy?" Tạ Doanh bình thản hỏi.

Tôi nheo mắt, đánh giá thằng nhóc này thật đầy mưu mô.

"Tôi ở khu ký túc xá của nhân viên Hoa Đại."

Chỉ thấy khóe miệng Tạ Doanh hơi co giật, cay độc mở miệng: "Thật đáng thương."

Vòng vo mãi vẫn là muốn về trường.

Đột nhiên Tạ Doanh thành thật nói: "Em chợt nhớ ra mình lái xe đến, đi thôi, em đưa thầy về trường."

...

Tôi lên chiếc xe thể thao của Tạ Doanh, vừa phong cách vừa xa xỉ.

Tạ Doanh không để tâm: "Vốn định khiêm tốn một chút."

Nhưng thực lực không cho phép, phải không.

Xe thể thao dừng dưới tòa ký túc xá, lập tức thu hút vô số ánh mắt.

May mà tôi đã chuẩn bị khẩu trang từ trước, lúc này không đến nỗi quá khó xử.

Tạ Doanh như đang xem kịch, chống tay lên vô lăng, nghiêng đầu hỏi: "Em có thể lên uống tách trà không?"

Tôi tức giận nói: "Muộn thế này còn uống trà gì nữa? Cút nhanh về ký túc xá của em đi!"

Tạ Doanh coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, ung dung bước xuống xe, đi về phía tòa ký túc xá nhân viên.

Tôi theo bản năng sờ túi, bên trong trống rỗng.

Tạ Doanh, cái đồ khốn kiếp! Cậu ta lấy trộm chìa khóa của tôi làm gì?

Tôi nhanh chóng đuổi theo, dáng vẻ lúng túng như việc vụng trộm bị bắt gặp.

Tôi không có biện pháp nào, chỉ có thể để cậu ta vào cửa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo