Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Người làm công ăn lương khốn khổ vừa bước vào xã hội, hiện tại chỉ có thể ở ký túc xá nhân viên được trường trợ cấp.
"Nếu em mà chê, nhà nghèo này không giữ nổi khách đâu." Vì là phòng đơn, nên tôi thay áo phông ngắn trước mặt cậu ta.
Sau khi mặc xong, mới phát hiện cậu nhóc này cứ nhìn tôi mãi.
Tôi che giấu bằng cách ho vài tiếng, rồi đi rót tách nước cho cậu ấy.
Tạ Doanh chậm rãi nói: "Anh, sao em lại chê anh được chứ."
"Sáu năm rồi, anh nghèo đến mức không thuê nổi một căn nhà tươm tất. Em vui còn không hết nữa mà."
"Em tạm thời định nghĩa nó là báo ứng cho việc trước đây anh đã bỏ rơi em."
Tôi: "..."
"Tôi cho em khát chết đấy!"
Tạ Doanh nhìn quanh bốn phía, trầm ngâm hồi lâu, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "May mà cái giường này không quá nhỏ."
Tôi không rõ cậu ta lẩm bẩm điều gì, chỉ biết ánh mắt kia cứ dừng trên giường tôi.
"Em buồn ngủ à? Ngẩn người gì vậy?" Tôi không khách khí gõ vào đầu Tạ Doanh, giả vờ muốn đuổi người đi.
Tạ Doanh cũng nghe lời, mỉm cười: "Chu Hằng An, mai gặp."
Tôi đột nhiên chìm đắm trong đôi mắt cười ấy, như thể mọi thứ chưa thay đổi, Tạ Doanh vẫn là Tạ Doanh của ngày xưa.
Lại như thể mọi thứ đã thay đổi, nụ cười của chàng trai trẻ mang theo chút tan vỡ khó nhận ra.
Một lúc lâu tôi mới dời mắt, cảm xúc phức tạp lại một lần nữa lan tràn khắp cơ thể.
"Mai gặp!"
Nhưng ngày mai không gặp, ngày kia cũng không gặp, tôi biến mất một tuần.
Mẹ tôi đột nhiên bệnh nặng, phải vào phòng phẫu thuật, tôi vội vàng đến thành phố B vào đêm đó, ngày đêm túc trực bên cạnh bà.
Tuần thứ hai, bệnh tình của mẹ tôi chuyển biến tốt hơn, tôi vội quay trở lại, nếu còn nghỉ phép thì vô trách nhiệm quá.
Tôi hối hả lao vào lớp học, gây ra một tràng bất ngờ.
Tạ Doanh đâu? Tôi tìm kiếm bóng dáng của Tạ Doanh, trong lòng có chút lo lắng.
"Lớp trưởng đâu?" Tôi hỏi mọi người.
Mọi người nhìn nhau, như có điều khó trả lời.
Tôi nói: "Thầy không ghi em ấy vắng mặt đâu, cứ yên tâm nói đi."
Một nữ sinh đứng đầu lên tiếng: "Thầy Chu, bạn Tạ đã gần một tuần không đến lớp rồi."
Không biết tại sao, lồng ngực tôi cảm thấy nặng nề.
Sau khi tan học, tôi mở khung chat với Tạ Doanh.
[Chu Hằng An, anh xin nghỉ phép à?]
[Chu Hằng An, sao anh không đến trường?]
[Chu Hằng An, anh chết rồi sao!]
Tôi áy náy gõ vài chữ: [Tạ Doanh, tôi về rồi.]
[Em ở đâu?]
Đúng như dự đoán, không có phản hồi.
Buổi tối, một trận mưa lớn đột ngột trút xuống, bao trùm cả khuôn viên trường học.
Tôi nằm trên giường suy nghĩ miên man, không biết bản thân bắt đầu quan tâm đến Tạ Doanh từ khi nào.
Ngoài mối quan hệ thầy trò, tôi và cậu ta chẳng có mối quan hệ thân thiết nào khác.
Tại sao lồng ngực lại cảm thấy bí bách đến vậy?
Trong lúc buồn bực, ngoài cửa có tiếng đập rất lớn.
Trong lòng tôi vang lên hồi chuông cảnh báo, tôi cầm ấm nước đi về phía cửa.
"Ai vậy?"
Mỗi bước đi của tôi đều cẩn thận.
Người đến đột nhiên hét lớn: "Chu Hằng An!"
Lúc này tôi mới nhẹ nhõm, vội mở cửa cho Tạ Doanh vào.
Tạ Doanh dầm mưa ướt sũng, trên người lẫn lộn mùi bùn đất thoang thoảng.
"Em dầm mưa à?"
"Em lớn thế rồi mà còn không biết tránh mưa?" Nhìn bộ dạng thảm hại kia, tôi khó kiềm được cơn giận.
Tạ Doanh vốn cúi đầu, không thèm nhìn tôi lấy một cái, vừa nghe xong lời tôi thì đột ngột ngẩng đầu lên, cậu ta túm cổ áo tôi, khàn giọng hét: "Chu Hằng An! Là ai đã nói là mai gặp!"