Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
"Chẳng phải anh bảo ngày mai gặp em sao!" Đôi mắt của Tạ Doanh đỏ ngầu như ngọn lửa.
Tôi không chịu thua kém: "Tôi và em có yêu đương đâu! Sao em phải kích động như thế?"
Con thú nhỏ đang phát cuồng dần bình tĩnh lại, ánh sáng trong mắt biến mất hoàn toàn.
Tôi pha một cốc cà phê nóng cho Tạ Doanh: "Em tắm đi, đừng để bị cảm lạnh."
Đột nhiên, cậu ta nghiêm túc hỏi: "Anh, sáu năm trước anh bỏ đi, có phải là vì em không?"
"Là vì em tự ý hôn anh?"
Tôi nhất thời nghẹn lời, đứng ngây ra tại chỗ, khó khăn đối diện với ánh mắt thẳng thắng ấy.
"Em nhớ mà."
"Em hôn anh, anh ghét bỏ lắm phải không?"
Tôi ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt kia, còn Tạ Doanh lại bình tĩnh như nước.
"Lần đầu tiên uống rượu đều như thế, đều làm những thứ điên rồ và mất mặt."
"Em cũng đâu cố ý, tôi là người lớn lại không chấp nhặt, sớm đã quên rồi."
Tôi thản nhiên xua tay.
Tôi đã cho Tạ Doanh bậc thang, ai ngờ cậu ta không thèm xuống, lời nói ấy thẳng thắn không chút kiêng dè: "Lúc em hôn anh, đương nhiên là cố ý đó."
Song không đợi tôi trả lời, cậu ta bước vào phòng tắm, còn tâm trạng của tôi thì rối bời.
Bên ngoài mưa lớn vẫn chưa ngớt, tên Tạ Doanh này có tính tự giác cao, tắm xong liền chui vào chăn tôi.
Tôi theo bản năng dịch sang một bên.
Cậu ta nắm chặt tay tôi, nham hiểm nói: "Chu Hằng An, sau này anh còn dám biến mất thử xem!"
Trẻ tuổi nhưng tính khí không nhỏ.
Nửa đêm, Tạ Doanh cứ ngọ nguậy, tôi bị cậu ta đẩy ra mép giường.
Chiếc giường nhỏ một mét năm phải chịu quá nhiều lực.
Cuối cùng, tôi không thể nhịn được nữa: "Mẹ kiếp, tôi đã chia cho em nửa cái giường rồi, em vẫn chưa nguôi giận sao?"
Tạ Doanh dính sát vào tôi: "Anh, em nóng."
Tôi trợn tròn mắt, cậu ta nóng?
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Tạ Doanh, chúng ta thế này là không đúng, em hiểu không?"
"Mặc dù chúng ta đang ngủ chung giường, nhưng tôi vẫn là bậc trưởng bối của em, em có nóng cũng không liên quan gì đến tôi, biết chưa?"
Nghe thì có vẻ rất đạo lý, nhưng lòng tôi đã trống rỗng rồi.
Tôi quay người đối diện với Tạ Doanh: "Em tự mình vào phòng tắm được không?"
Giọng nói của Tạ Doanh trông rất yếu ớt, "Anh, bật đèn lên đã."
Bật đèn trong tình huống này để làm gì, muốn mất mặt chết sao?
"Không thể bật." Tôi kiên quyết nói.
Bị từ chối, Tạ Doanh không chịu thua, mò tìm tay tôi rồi kéo lên người cậu ta.
Mắt tôi tối sầm lại, tối đen như mực.
"Được rồi, chỉ lần này thôi đấy."
Tim tôi đập thình thịch, hạ quyết tâm lớn.
Giây tiếp theo, tay tôi đặt lên trán Tạ Doanh, lúc này mới tỉnh mộng.
Trời ơi, sao nóng thế!
Tôi vội đứng lên bật đèn, sau khi có ánh sáng, hình ảnh Tạ Doanh mồ hôi đầm đìa hiện ra trước mắt.
"Anh, hình như em bị sốt rồi."
Không chỉ là "hình như", trán cậu ta nóng đến mức có thể rán trứng luôn đấy!
Tạ Doanh nóng, mặt tôi cũng nóng bừng.
Tôi thầm kinh ngạc trước suy nghĩ xấu xa vừa rồi của mình.
Đến tận sáng, nhiệt độ cơ thể của Tạ Doanh giảm bớt đi, tôi mới nhẹ nhõm phần nào.
Tạ Doanh hoàn toàn hồi phục, cậu ta rạng rỡ như ánh dương: "Anh, chào buổi sáng."
Tôi không thèm để ý đến, trong lòng thầm cảm thán tuổi trẻ thật tốt, sau đó gục đầu ngủ thiếp đi.
7.
May mắn là hôm đó không có tiết, mấy ngày nay lại liên tục bận rộn, còn cơ thể mệt mỏi rã rời, tôi ngủ một giấc đến tận lúc hoàng hôn.
Ngoài cửa có một người lạ mặt, tôi nghi ngờ hỏi: "Bạn học, em có chuyện gì à?"
Dáng vẻ người đến có chút đau khổ, bên cạnh chất hai cái vali lớn, rõ ràng đã mệt lả: "Anh là người anh trong truyền thuyết của Tạ Doanh sao?"
Tôi ngẫm một lúc lâu cũng không nhận ra, nghe hắn nói vậy, tôi mới biết - hóa ra hắn không phải sinh viên khoa tôi.
"Nhưng mà anh trai Tạ Doanh này, sao lại ở ký túc xá nhân viên trường mình nhỉ? Lạ thật đấy." Cậu chàng lẩm bẩm.
Tôi quay đầu nhìn đống hành lý, linh cảm có chuyện chẳng lành.
"Ai bảo em chuyển vào trong!" Tôi vội vàng ngăn cản hành vi tự tiện của hắn.
Thấy vậy, hắn càng tức giận hơn: "Hai người không bàn bạc trước sao? Cái thằng kia bắt tôi xách đồ qua đấy chứ?"
Hay lắm, *muốn tiền trảm hậu tấu đây mà, cái thằng Tạ Doanh này muốn tạo phản rồi.
(Làm liều trước rồi báo cáo sau)
Tình hình điện thoại bên kia không rõ ràng, lời của Tạ Doanh cũng đứt quãng ấp úng.
"Lục Minh đó à? Cậu cứ mang vào đi, đừng để ý đến anh ấy."
……
Chớp mắt một cái trời đã tối đen, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên.
"Em nhanh tay thật, cả chìa khóa cũng chuẩn bị xong xuôi rồi." Tôi mỉa mai.
Tạ Doanh đắc ý, rõ ràng đã coi đây là phòng mình.
"Anh đừng nhìn em như vậy, ký túc xá cũ ồn ào quá làm em không nghỉ ngơi gì được, mẹ em cắt tiền tiêu vặt rồi, không có điều kiện ra ngoài thuê nhà." Cậu ta tỏ vẻ vô tội, cầu xin sự bao dung.
"Giường của tôi chỉ có một mét năm."
"Chùa nhỏ này không chứa nổi phật to như cậu đâu!"
Tạ Doanh nhếch mép cười: "Vậy chuyện tối qua là thế nào?"
Vừa nhắc đến chuyện hôm qua, ký ức không mấy tốt đẹp ùa về, tôi im lặng, khí thế hoàn toàn yếu đi.
Tạ Doanh cười tươi nói: "Chỉ là thầy giáo giúp đỡ học sinh thôi, anh so đo với em làm gì."
Sau đó, cả hai cùng nằm xuống giường, tiếng hít thở của Tạ Doanh cứ quanh quẩn bên tai, rất rõ ràng.
Tôi xoa ngực mình, gần đây không hiểu sao, tim cứ đập nhanh một cách kỳ lạ.
Chu Hằng An à Chu Hằng An, mày vất vả quá rồi.
Tạ Doanh đột ngột nghiêng người, nhẹ giọng hỏi: "Anh, em không ngủ được, anh ngủ chưa?"
Mắt tôi đảo liên tục, lúc sau mới trả lời: "Không ngủ được thì cố mà ngủ, tám giờ sáng mai có tiết."
"Anh không hỏi em tại sao à?"
"Không quan tâm."
Cậu ta kéo dài giọng: "Anh, lần này em thực sự nóng rồi."
Nói xong liền tựa đầu sang, vùi vào hõm cổ của tôi.
"Đừng cọ đầu vào người tôi, em đừng quá đáng, Tạ Doanh!"
Tôi thực sự không chấp nhận được, đứa em trai nhỏ bé ấy lại có phản ứng với mình!
Tôi cố gắng phớt lờ dục vọng của cậu ta, sắp điên luôn rồi.
"Anh, em không nhịn được nữa!" Tạ Doanh bất ngờ áp lên môi tôi.
Toàn thân tôi căng cứng ngay tức khắc, tê dại đến mức không biết phải làm gì.
Tiếng rên rỉ của Tạ Doanh quanh quẩn bên môi, quyến rũ tôi đến mất hồn.
Tạ Doanh đè chặt cổ tay tôi, nhưng tôi không có ý đẩy ra, mặc cho đầu lưỡi kia luồn vào bên trong.
Sau một lúc quấn quýt si mê, cùng với nước bọt hòa quyện, cậu ta mới tách ra.
"Anh, bọn họ có biết anh là một thầy giáo dâm đãng như vậy không?"
"Mẹ kiếp, em có im miệng đi không!"
"Anh chẳng hề kháng cự chút nào, anh thích nó đúng không?"
"Em tin tôi đá em ra ngoài không!"
Lúc này Tạ Doanh mới ngoan ngoãn, liếm môi như đang hồi tưởng.
Tôi hơi mất tỉnh táo, mơ hồ hỏi: "Tạ Doanh, em thích đàn ông, em thích tôi sao?"
"Em đâu phải loại người tùy tiện, gặp ai cũng hôn đâu."
Tôi sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên có ham muốn tình dục mãnh liệt với một người như vậy, lý trí nói với tôi rằng, Tạ Doanh là đàn ông, chúng tôi không thể...
Nhưng bàn tay đầy cám dỗ đã bất ngờ thiêu rụi chút lý trí còn sót lại.
Tôi xoay mặt Tạ Doanh, cẩn thận hôn lên lần nữa.
Đêm đó, ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, lan tràn, chiếm lấy trái tim tôi.