Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Sáng sớm, Phó Thanh Sơn không đi chạy bộ.
Khi thấy anh ta ngồi trước bàn ăn dưới lầu, tôi có chút ngẩn người.
Tôi vịn vào cầu thang, anh ta lập tức bước đến bên cạnh, khẽ cúi xuống, dễ dàng bế tôi lên.
Bóng lưng cao lớn của anh ta cao hơn tôi một cái đầu.
Rõ ràng trước đây, tôi thích quấn lấy anh ta, thích để anh ta nắm tay tôi, đan chặt mười ngón, cùng nhau bước trên phố.
Bây giờ, anh ta chủ động nắm lấy tay tôi, không nói một lời mà ôm tôi lên, nhưng tôi lại cảm thấy ngượng ngùng.
Tôi vội nắm lấy cổ tay anh ta:
"Cái đó... Em tự đi được, cảm ơn anh."
Anh ta đặt tôi xuống, đỡ tôi đến bàn ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Anh ta bình tĩnh cắt từng miếng bánh mì, còn tôi cúi đầu uống sữa, cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu khiến tôi không thoải mái.
Tôi giả vờ tự nhiên, mỉm cười nhìn anh ta:
"Anh không đi làm à?"
"Mau đi đi, sắp trễ rồi."
Ngược lại với tôi, anh ta rất thản nhiên.
Chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, anh ta nói:
"Anh đã xin bác sĩ điều trị chính của em lấy báo cáo."
"Lát nữa anh đưa em đi tái khám."
Đưa tôi đi tái khám?
Vậy còn Thẩm Vi Vi thì sao?
Tôi lập tức từ chối:
"Không cần đâu, tuần sau em đi cũng được."
Giọng anh ta trở nên lạnh hơn:
"Tuần sau?"
"Tuần sau anh kín lịch phẫu thuật rồi."
Tôi lắc đầu:
"Không sao cả, em tự đi được."
Gương mặt anh ta đột nhiên lạnh đi vài phần.
Tôi vội sửa lời:
"Cũng được, vậy phiền anh đưa em đi."
Dùng bữa sáng xong, chuẩn bị lên xe.
Phó Thanh Sơn nhận được một cuộc điện thoại.
Anh ta nhíu mày, bóp sống mũi:
"Đừng hoảng."
"Tôi qua ngay."
Cúi đầu nhìn tôi đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt anh ta có chút gấp gáp:
"Vân Tưởng, anh có việc gấp."
"Để anh đưa em về trước."
Anh ta đẩy xe lăn, tôi đặt tay lên tay anh ta:
"Anh cứ đi đi."
Tôi tự đẩy xe lăn, quay người vào nhà.
Anh ta đứng ở phía sau, giọng nói vọng lại trong bãi đỗ xe, tôi nghe không rõ.
Tiếng động cơ gầm lên, chiếc xe lao vút khỏi bãi đỗ, chỉ để lại làn khói trắng mờ.
Có thể khiến anh ta cuống quýt như vậy—chỉ có Thẩm Vi Vi.
Ngày sân khấu sụp đổ, lần đầu tiên tôi thấy trong mắt anh ta biểu cảm phức tạp như thế.
Có hoảng sợ, có lo lắng, có bối rối, còn có một tình yêu bị đè nén, cẩn thận kìm nén.
Lời nói có thể dối trá, nhưng hốc mắt đỏ hoe thì không thể.
Trong mắt tôi, anh ta luôn ổn trọng, vững vàng, không có gì có thể làm rối loạn nhịp điệu của anh ta.