Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bởi vì không thích.” Ta hít vào một cái, “Hôn nhân việc này cần phải lưỡng tình tương duyệt mới được, không thể cưỡng cầu.”
“Cái gì?” Mẹ ta kinh hãi, “Con không thích sao phải gả cho hắn?”
“Không phải là liên hôn sao?”
Nghe thấy ta nói thế, cha ta hiếm khi chau mày cũng đã chau mày, mẹ ta nói thẳng: “Vớ vẩn, Tu La Hoài Ngọc ta sao lại phải dùng thủ đoạn gả nữ nhi để đổi lấy quyền lợi!”
“Nhưng khi đó cha bị thương nặng, Yêu tộc như hổ rình mồi, nếu không…”
“Cũng không phải là việc khiến con phải bận tâm!”
Mẹ ta hiếm khi biểu lộ sắc mặt giận dữ như vậy, ta đứng trước mặt hai người bọn họ bỗng nhiên cảm thấy mình không thể trưởng thành.
Ta nói: “Không chỉ có con, Trạch Hoa cũng thế.”
“Hôn nhân của chúng con từ đầu đến cuối đều không phải là do cha mẹ ép buộc, mà do chúng con lựa chọn.”
“Ta thân là công chúa Ma tộc, không tham dự chiến sự, ngoài việc nhận được quyền lợi thì có thể làm được gì cho ma tộc hay sao?”
“Vậy ngươi thật sự không thích Trạch Hoa hay sao?”
Nghe vậy, ta ngừng lại, nhớ tới ngày hôm ấy Trạch Hoa ở Dao Trì cùng với nam tiên kia lôi lôi kéo kéo, cười nói, “Thật sự không thích.”
“Đã biết.” Một tiếng nói từ cửa phát ra, chỉ thấy Trạch Hoa bước vào, thành thành thật thật hành lễ với cha mẹ ta.
Hắn quy quy củ củ nói: “Lúc nãy ở Bắc Hoang Sơn cùng lệnh nữ dây dưa, lần này đến đây cố ý xin lỗi.”
“Ta cùng Miểu Liên từ nhỏ lớn lên rồi, khi ly hôn cũng nên tới cửa tạ tội, cũng không nên chờ đến tận hôm nay, hai vị yên tâm sau này sẽ không dây dưa với nhau nữa.”
Trạch Hoa một mạch nói nhiều như vậy, cũng không liếc mắt nhìn ta một cái.
Hắn trở tay đưa cho ta một viên tràng hạt bóng loáng đưa cho ta: “Đây là mẹ ta tặng quà sinh nhật cho nàng, không có việc gì xin cáo lui.”
“Trạch Hoa!”
Ta đuổi một mạch đuổi hắn tới gốc cây ngô đồng, sau đó giữ chặt lấy cánh tay hắn, “Ngươi có ý gì, không dây dưa, chẳng lẽ không làm bạn bè gì hay sao?”
“Bạn bè?” Hắn vô cùng giận dữ, hai mắt tụ lại một màu đen tối, sau đó mạnh mẽ nắm lấy bả vai ta, “Nàng gả cho ta là vì quyền lợi, lại coi ta là bạn?”
“Không phải chúng ta đều giống nhau hay sao? Tiên ma liên hôn, ngươi là người thích hợp với ta nhất!”
“Không giống nhau!” Hắn đè ta lên cây, “Từ lúc bắt đầu đã không giống!”
“Là ta yêu nàng, là ta một bên tình nguyện, cho rằng khi nàng đồng ý là ta sẽ có cơ hội, cho rằng nàng sẽ yêu ta!”
“Nhưng không phải ngươi thích…”
Không đợi ta nói xong, hắn liền gắt gao nắm lấy hàm dưới của ta, hung hăng hôn lên, sức lực mạnh mẽ, giống như hận không thể ăn ta vào bụng.
Khỏe miệng hôn đến mức tê dại, ta không thể tin được mà mở to hai mắt.
Chỉ nghe hắn nói: “Miểu Liên, nàng có phải là thích Thủ Dương không, bởi vì Thủ Dương nàng mới luôn kháng cự ta có phải không?”
“Không phải, không phải.” Ta ậm ừ, “Trạch Hoa, hôm nay là ngươi điên hay là ta điên?”
“Ta, là ta điên!”
Hắn đấm một quyền vào thân cây phía sau ta, lập tức nghe thấy tiếng cây gãy.
“Trạch Hoa!” Ta kêu lên, “Đôi mắt của ngươi!”
Cặp mắt phượng xinh đẹp kia chuyển sang màu hồng, quanh thân hắn là một luồng khí đen, không ngừng phát ra màu đen ảm đạm.
“Trạch Hoa, vì sao ngươi…”
“Đừng nhìn” Hắn duỗi tay che lại mắt ta, giọng nói run rẩy.
Giống như cầu xin, lặp đi lặp lại nói: “Miểu Liên, ta cầu xin nàng, đừng nhìn ta có được không!”
7.
Trạch Hoa bị bệnh, bệnh rất nặng, là tâm ma. (9)
Ta không dám nói cho người khác biết, Thiên Đế chưởng quản lục giới vốn là nên có tâm trong sáng như nước, nay sinh tâm ma sẽ khiến cho người khủng hoảng.
Ngày ấy, Trạch Hoa đau khổ ôm lấy đầu, cả người dựa vào cây ngô đồng cuộn tròn, không ngừng rên rỉ với ta, “Miểu Liên, ta đã đối đầu với hắn ba ngàn năm rồi, vì sao, vì sao vẫn không được?”
Khi đó cơ thể của hắn lạnh đáng sợ, ánh mắt một nửa trong một nửa chuyển màu đỏ đậm, đối với người bình thường thì đáng sợ, nhưng ở trên người hắn lại có một loại cảm giác yêu dã xinh đẹp.
“Miểu Liên, không được để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của ta!”
Mồ hôi của hắn chảy ròng ròng từ thái dương chảy xuống, ta sợ tới mức ôm lấy hắn, ta hỏi: “Huyễn Mịch Tôn Thần cũng không được hay sao?”
“Không được!” Hắn cắn chặt răng, “Ai cũng không được!”
“Được, vậy ta đem ngươi đi!”
Trong sách cổ có ghi lại tâm ma của Thần tộc.
Mẹ ta mặc kệ nó, cuối cùng cũng phải vì giữ tính mạng mà giết nó.
Huyễn Mịch Thần Quân kể từ lúc bắt đầu đã hủy diệt tâm ma, bởi vậy một lòng diệt tình tuyệt ái rất nhiều năm.
Tâm ma có thể hủy đi tâm trí con người, gặp người mạnh cũng sẽ mạnh, nếu không có ý chí cường đại thì không thể khống chế được.
Ta vốn là có dòng máu nửa thần nửa ma nên không có thứ đồ kia, cho nên ta căn bản không thể tưởng tượng nó thống khổ như thế nào, có thể khiến cho Trạch Hoa bị ức chế suốt ba ngàn năm.
Quan trọng nhất là, ta lại không hề biết gì về ba ngàn năm giãy giụa này của hắn.
_______
(9). Tâm ma: Trong tu tiên hay một số thuyết pháp của đạo giáo, tâm ma chính là những cái xấu trong bản thân một người tu luyện, muốn tu luyện đầu tiên phải đối mặt mới tâm ma của mình. Tâm ma chính là bản thân mình đó.