Ta ly hôn với Thiên Đế đã ba nghìn năm - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta để lại phong thư cho mẹ nuôi, trong đó nói ta cùng với Trạch Hoa ra ngoài giải sầu mấy ngày, việc của Thiên giới để bọn họ giao cho người có tín nhiệm làm. 

Sau đó, ta cẩn thận tính toán, Bắc Hoang Sơn ai cũng biết, Man Hoang đã thành địa bàn của Thủ Dương.

Liền cắn răng mang theo Trạch Hoa trở lại Cửu Chúc Sơn. 

Đây là nơi ta cùng với Trạch Hoa từ nhỏ luyện công, sau khi chúng ta xuống núi đã tự tay phong linh mạch

Lại không nghĩ đến có một ngày sẽ trở về. 

Thật ra ta biết vì sao Trạch Hoa giấu kỹ tâm ma của hắn như thế, cha mẹ ruột hắn cũng không nói. 

Đơn giản là vì sợ thân thể của Huyễn Mịch thần quân không chịu nổi. 

Khi còn nhỏ ta từng nghe có người nói với ta, nói là nhiều năm trước mẹ ta từng bị giam cầm trong vũng bùn luân hồi. 

Cha ta ở bên cạnh nàng ngày này qua ngày khác, sau vô số lần trải qua thống khổ mất đi những người yêu thương nhất của mình, rốt cuộc đã nghịch thiên mà phá được sự giam cầm đó. 

Cái giá là bị phản phệ, thân thể suy nhược cực điểm, mà Huyễn Mịch thần quân cũng vì để cứu người bạn thân duy nhất, trực tiếp giao ra một nửa thần lực. 

Từ lúc đó bốn người bọn họ vân du khắp nơi, thu thập niệm lực của nhân gian để điều dưỡng thân thể, mấy năm nay thật vất vả mới khôi phục lại, Trạch Hoa nhất định không thể để Huyễn Mịch Thần Quân lại lần nữa mạo hiểm vì hắn. 

Hắn muốn giấu thì ta giúp hắn giấu, dù sao khi còn nhỏ lúc gặp rắc rối đều là chúng ta cùng nhau chịu.

Lúc này, Trạch Hoa nhắm chặt hai mắt, nằm ở trên giường, ta duỗi tay vuốt phẳng chỗ giữa hai lông mày đang nhíu chặt.

Bỗng nhiên trong lòng kinh hãi, nhớ tới ba ngàn năm, ta đã ly hôn với hắn được ba ngàn năm rồi. 

Vậy tâm ma của hắn đã xuất hiện từ trước đó. 

“Miểu Liên, Miểu Liên.” Hắn bỗng nhiên mở miệng, dồn dập gọi tên ta.

“Miểu Liên, không ly hôn, được không?”

Trạch Hoa nắm chặt lấy tay ta, mồ hôi dần ướt lòng bàn tay, không hiểu sao khi nhìn hắn nằm co rúm lại, trái tim ta giống như bị từ từ bóp nát.

Còn đau hơn so với cái lần ta nhìn thấy hắn cùng nam tiên ngày ấy. 

“Trạch Hoa, tỉnh lại đi, bị ác mộng sao!”

Ta duỗi tay gọi hắn, nhưng gọi thế nào hắn cũng không tỉnh, chỉ nghe hắn lặp đi lặp lại gọi tên ta. 

Cuối cùng lại nói một câu, “Hồi còn nhỏ, đá đổ bát ăn cho chó là ta sai rồi.”

Lần này ta ở bên cạnh hắn canh chừng cả đêm, ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng ta đã bị một hơi thở truyền đến đánh thức. 

Xoay người thì thấy Trạch Hoa từ sau lưng ôm lấy ta, trong mắt đã khôi phục ánh sáng, thấy ta tỉnh lại hắn cười nói: “Tỉnh rồi?”

“Ta nhớ rõ đêm qua ta không phải…”

“Trên mặt đất lạnh, là ta ôm nàng lên”  Nói xong hắn đột nhiên ho một trận, còn nôn ra một ngụm máu lớn. 

Ta vội đứng dậy lấy khăn lau sạch cho hắn, Trạch Hoa xin lỗi, “Phiền nàng quá.”

“Trạch Hoa, chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Nàng là chỉ tâm ma, hay là thích nàng?”

Hắn nhìn ta chằm chằm, làm ta đột nhiên không kịp phòng bị, không chờ ta trả lời hắn, người kia liền nâng tay lên, trao cho ta toàn bị kí ức của hắn. 

Trong nháy mắt, những hình ảnh dũng mãnh truyền tới trước mắt ta. 

Ta nghe thấy Trạch Hoa ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Miểu Liên, hiện giờ ta đã móc tim móc phổi cho nàng xem, tâm ma cũng được, Thủ Dương cũng được, ta đều mặc kệ.”

“Ta chỉ cần nàng thôi!”

Hai mắt hắn lại đỏ lên, trong lời nói của hắn có dũng khí được ăn cả ngã về không, muốn mang ta cùng nhau trầm luân

8. 

Khi Trạch Hoa còn bé, có cha mẹ ân ái, bọn họ cùng ở trên một hòn đảo cách xa thế giới, đương nhiên, còn có một con Hỏa Kỳ Lân to lớn như Thái Sơn. 

Chỉ là Hỏa Kỳ Lân bướng bỉnh, lúc vui phun lửa, lúc giận cũng phun lửa, Trạch Hoa chỉ có thể đi theo phía sau nó để dọn dẹp cục diện rối rắm do nó gây ra. 

Cho đến một ngày, phụ thân ở trên một khu đất trống biến ra một cánh cửa rất lớn, khi trở về thì một người biến thành ba người, hắn thấy Liệt Ô bá phụ ôm một nữ tử áo lam từ cửa đi ra, phụ thân và bá phụ đều vô cùng suy yếu. 

Sau đó hắn nghe mẫu thân kể cho hắn nghe chuyện cũ, thế mới biết nữ tử áo lam này có quyết đoán không thua gì so với phụ thân, không khỏi cảm thấy kính nể từ đáy lòng. 

Đầu xuân năm tiếp theo, Miểu Liên sinh ra.

Lúc đó Trạch Hoa năm tuổi, Miểu Liên mặc tã lót bị người ôm vào trong ngực giống như một cục tuyết, một sinh mệnh nhỏ bé như vậy đối với Trạch Hoa là vô cùng mới lạ. 

Hắn đưa ngón tay ra chọc chọc khuôn mặt trẻ con, lại bị một ngọn lửa vô danh đốt hết mái tóc dài thật vất vả mới mọc ra được, hóa ra là Miểu Liên phun ra, một đứa trẻ kế thừa lực lượng của Tu La nhưng chưa biết khống chế. 

Sau đó, hắn vừa khóc vừa chạy về nhà, Hỏa Lân ngửi thấy mùi của hắn vui vẻ mà chạy lại đây, nhưng khi nhìn thấy tiểu chủ nhân đầu trọc thì lại nghi hoặc mà hỏi: “Ngươi là ai? Chủ nhân của ta có tóc.”

 

Kể từ đó Trạch Hoa rầu rĩ không vui rất nhiều ngày. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo