Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm Trạch Hoa tám tuổi, quanh thân hắn đã tụ tập thần uẩn (10) đi đến chỗ nào thì đất phía sau hắn sẽ nở ra một đám hoa cỏ.
Tiên giới đồng tử ở phía sau lưng hắn cười hắn nương pháo (11), hắn lại giả điếc giả mù coi như không thấy.
Sau đó Cơ Vũ lại cảm thấy con trai còn nhỏ tuổi cần phải kết giao bạn bè, nếu không sẽ trở nên quái gở âm u, có khi lại bị chứng ám ảnh xã hội.
Trạch Hoa không biết thế nào là chứng ám ảnh xã hội, nhưng nghe nói mẫu thân muốn dẫn hắn đến Ma giới chơi, liền nghĩ mà sợ sờ sờ lên tóc, nói kiểu gì cũng phải mang theo Hỏa Lân đi cùng.
Hắn nghĩ, nếu Miểu Liên còn dám đốt hết tóc của hắn, thì hắn sẽ bảo Hỏa Lân cũng đốt nàng luôn.
Nhưng Miểu Liên không có phun lửa, ngày hôm đó nàng mặc áo tơ, đầu búi tóc trái đào hai bên, nhảy từ trên cây xuống, rồi sau đó lại chậm rãi vòng tới phía sau hắn ngồi xổm xuống, giọng trẻ con trong trẻo nói, “Ca ca, hoa trắng nhỏ của ca ca thật xinh đẹp, cũng xinh đẹp giống như ngươi vậy.”
Khuôn mặt của Trạch Hoa đỏ lựng, hắn hỏi: “Thật sư xinh đẹp sao?”
“Còn không đẹp bằng ca ca.”
Nhìn thấy ánh mắt đơn thuần kia của Miểu Liên, trong lòng Trạch Hoa trào lên cảm giác áy náy, hắn nhìn Hỏa Lân ở phía xa đang chạy loạn, lại cảm thấy mình không nên mang nó tới, ít nhất là không nên có ý tưởng đốt cháy hết tóc của Miểu Liên.
Kể từ ngày đó, Trạch Hoa liền bắt đầu không tự nhiên mà ngăn cản Miểu Liên lại gần Hỏa Lân, rốt cuộc Hỏa Lân lúc vui phun lửa, lúc giận dữ phun lửa, nếu bị thương đến nàng thì phải làm sao đây.
Hắn cũng định vứt lại Hỏa Lân ở trên đảo, nhưng Hỏa Lân lại rất thích ao bùn ở Ma giới, nếu Trạch Hoa để nó lại trên đảo, nó lại ấm ức mà phun hỏa lung tung, khiến cho Trạch Hoa không có cách nào khác, đành phải đem theo nó.
Nhưng cẩn thận đến đâu cũng có lúc sơ ý, ngày hôm đó hắn chỉ dựa vào dưới tàng cây ngủ chốc lát, đã thấy Miểu Liên đang cẩn thận cho Hỏa Lân ăn.
Hắn sợ hãi, nhanh chóng chạy tới một bên đổ chậu cơm, trong cơn hoảng loạn thuận miệng tìm lý do: “Đồ vật của ta chỉ có ta cho ăn được thôi!”
Cả đời này Trạch Hoa có rất ít việc khiến hắn hối hận, câu nói kia lại là một trong những việc đó.
Lúc đó Thủ Dương đã ở bên cạnh nàng, nghe thấy Miểu Liên khóc hắn đã tin ngay, cũng không thèm ngẩng đầu mà đem nàng ôm đi trước mặt Trạch Hoa.
Từ đó về sau, Miểu Liên bắt đầu chán ghét hắn, cũng không kêu hắn là ca ca nữa.
Trạch Hoa ấm ức nhưng Trạch Hoa không nói, bởi vì hắn di truyền gene tốt đẹp của phụ thân, giả rụt rè
Hắn tức giận mới phát giận lên người Hỏa Lân, hắn nói: “Ngươi không thể cứ như thế phun lửa lung tung, ta muốn mang ngươi đến Sơn Hải Giới, khai linh thức tu luyện thành người!”
Hỏa Lân hưng phấn kêu lên: “Thật tốt quá! Bị con nhỏ kia suốt ngày coi là một con cún biến phun lửa, lão tử sớm đã không chịu nổi rồi.”
Năm Trạch Hoa 16 tuổi, hắn càng không thích nói chuyện, mà Miểu Liên trổ mã xinh đẹp hơn cả các hoa tiên của Dao Trì.
Không biết vì sao gương mặt kia của nàng trước mặt Thủ Dương luôn luôn vui vẻ, Trạch Hoa nhìn thấy liền không vui, mới hung hăng chọc tức nàng.
Mẹ hắn nói: “Con trai, hiện tại con đang ở thời kỳ phản nghịch, chờ mấy năm nữa con sẽ hối hận.”
Mẹ nói không sai, hắn hối hận, bởi vì Miểu Liên càng ngày càng ghét hắn.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, lúc một trăm tuổi, là hai người nối nghiệp của hai giới tiên ma, bọn họ bị Huyễn Mịch thần quân mang lên Cửu Chúc Sơn chính thức bắt đầu tu luyện pháp thuật.
Miểu Liên thật sự quá lười, làm gì cũng không muốn làm, chỉ có ăn với ngủ là số một.
Mỗi tháng đêm trước khi khảo hạch, nàng đều sẽ khóc lóc nỉ non tới ôm đùi hắn, Trạch Hoa từ trước tới giờ là miệng dao găm tâm đậu hũ, bắt đầu nói cho nàng nghe những chân lý đạo pháp.
Ánh nến chiếu vào trên mặt Miểu Liên nhu hòa, nàng cũng không có ồn ào ầm ĩ như ngày thường, cả người nàng vô cùng trầm tĩnh, bởi vì…
Nàng nằm trên đùi hắn ngủ rồi.
Tim của Trạch Hoa đập liên hồi vội vã, đêm hôm đó hắn thức cho đến sáng.
Là khi nào hắn ý thức được mình động tâm với Miểu Liên?
Chắc là khi hắn giúp nàng gian lận bị phụ thân phát hiện, phạt hai người quỳ gối ở Thiên Hàn Động, hắn cam tâm tình nguyện cầm quần áo khoác lên người nàng.
Cũng có thể là khi xuống núi rèn luyện, Miểu Liên trêu chọc một con gấu đen tỉnh giấc, đối mặt với một cái móng vuốt khổng lồ hắn không chớp mắt mà che trước người nàng.
Trạch Hoa không muốn nghĩ nhiều, bởi một khi bắt đầu nghĩ lại, những ký ức xoát độ tồn tại giống như cười nhạo tâm tư nhiều năm của hắn.
______________
(10) Thần uẩn: giống như một loại aura - hào quang phát ra từ một người, bao quanh thân thể của người đó, thần uẩn là aura của thần. Nó không hẳn là hào quang mà nó là một luồng khí đặc biệt vây quanh ấy. Giống khi Songoku biến thành siêu Sayan thì sẽ có một luồng khí vây quanh ấy.
(11) nương pháo: đây là một từ miệt thị chỉ người đàn ông có dáng vẻ đàn bà, yếu ớt