Ta ly hôn với Thiên Đế đã ba nghìn năm - Chương 13

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cho nên vào ngày thành thân của bọn hắn, Miểu Liên lạnh nhạt bao nhiêu, hắn lại cảm thấy đau lòng bấy nhiêu. 

Trạch Hoa để Miểu Liên xem ký ức của mình. 

Đại hôn định vào ngày mồng năm, Trạch Hoa đứng ngồi không yên, hắn nhớ Tư Mệnh có nói, ở nhân gian nam nữ không được gặp mặt trước khi thành thân, nếu gặp mặt là mọi chuyện không được suôn sẻ. 

Trạch Hoa không cảm thấy điều này có vấn đề gì cả, hắn là thần tiên, mà quy củ kia lại là nói cho phàm nhân, nghĩ đến Miểu Liên cũng hồi hộp giống hắn, Trạch Hoa không nghĩ ngợi gì, suốt đêm chạy đến Ma giới. 

Lúc đó Ma giới giăng đèn kết hoa, tuy đã vào đêm nhưng vẫn có không khí náo nhiệt, Trạch Hoa không tự giác cong lên khóe miệng, tâm tình không thoải mái bao lâu, nụ cười kia đột nhiên cứng đờ. 

Hắn thấy Miểu Liên đang đùa nghịch mũ phượng, một thân hỉ phục càng làm nổi bật tóc đen da trắng, xinh đẹp động lòng người, mà Thủ Dương đứng phía trước nàng. 

Trạch Hoa tránh ở phía sau gốc cây, xem bọn họ mặt đối mặt đứng trước Vô Tận Tỉnh.

Hắn nghe Thủ Dương hỏi nàng: “Ngươi yêu Trạch Hoa không?”

“Hôn nhân vốn nên là lưỡng tình tương duyệt, nhưng ta và Trạch Hoa thì không cần.”

“Nếu không hạnh phúc thì sao?”

“Không sao hết.”

Nàng thản nhiên, giống như gả cho ai cũng giống nhau. 

Hóa ra, nàng căn bản không hồi hộp…

Trạch Hoa dựa vào thân cây cười chua xót, câu “không sao hết” kia, giống như một cái ma chú từ từ nghiền nát trái tim hắn. 

Vậy thì gả cho ai mới tốt đây?

Thủ Dương sao? Nàng thích Thủ Dương phải không?

Nếu không thích, nàng cũng sẽ không mặc hôn phục để gặp mặt hắn, huống chi ngày mai bọn họ sẽ thành thân.

Cũng đúng, Thủ Dương luôn bảo vệ nàng, yêu thương nàng, hận không thể hái sao hái trăng cho nàng, mà hắn thì sao, cả ngày chỉ biết đánh nhau với nàng. 

Thích Thủ Dương mới là bình thường chứ!

Nhưng mà thế thì sao, chỉ cần qua đêm nay nàng sẽ trở thành vợ của hắn, vợ duy nhất của hắn. 

Nếu Miểu Liên đồng ý thành thân với hắn, không thể nói là thích thì cũng chắc chắn là không ghét, không ghét sẽ có hy vọng, có hy vọng thì sẽ có lúc yêu hắn. 

Trạch Hoa nghĩ, có lẽ hắn cũng không sao, dù sao thì đường còn dài, tương lai của bọn họ cũng còn dài. 

Ngày mồng năm đó, tiệc rượu từ Lăng Tiêu Điện một đường uốn lượn, nến đỏ màn lưới, mũ phượng khăn quàng, Trạch Hoa đã tổ chức một hôn lễ long trọng cho Miểu Liên, mỗi người đều ca tụng bọn họ thanh mai trúc mã sẽ ân ái cả đời. 

Nghe những lời nói đó, Trạch Hoa chỉ trầm mặc tươi cười, sau đó uống cạn một bình rượu đào hoa. 

Trạch Hoa nhớ rất rõ, bọn họ động phòng hoa chúc không thoải mái chút nào. 

Sau ba tuần rượu, hắn nhấc khăn che mặt cho nàng, phía dưới khăn che mặt là một đôi mắt bình tĩnh lạ thường, không nhìn ra bất cứ dục vọng nào. 

Không biết vì sao, Trạch Hoa bỗng nhiên nhớ tới câu nói kia của nàng: “Hôn nhân vốn là nên lưỡng tình tương duyệt.”

“Trạch Hoa, ngươi còn chưa cởi sao?” Miểu Liên chớp chớp mắt: “Có cần ta giúp ngươi không?”

Hắn vô cùng thanh tỉnh, lại vẫn dùng sức nheo mắt lại để xem rõ mỗi một biểu tình rất nhỏ của nàng, không thích thì sao lại chủ động như thế?

Nếu nàng cả đời này đều không thích mình, có nên giải thoát cho nàng hay không?

“Không cần.” Ngón tay rõ ràng đã chạm vào đai lưng của nàng, sau đó lại chạm lên khuôn mặt nàng. 

Trạch Hoa từ từ thở dài, nói: “Ngủ đi!”

Ngủ đi, loại chuyện này cũng giống như tình yêu, phải lưỡng tình tương duyệt mới được.

9.

Trạch Hoa có hai bí mật

Thứ nhất là tửu lượng của hắn rất tốt, ngàn ly không say. 

Hắn thường xuyên dựa vào tuyệt kỹ giả say đến xuất thần nhập hóa để lừa gạt Miểu Liên chăm sóc mình, hoặc là dùng cách giả say để trốn tránh những câu đã hỏi ra miệng lại không dám nghe câu trả lời. 

Thứ hai, Cửu Tiết Tiên tặng cho Miểu Liên vào mỗi sinh nhật đều là hắn tự làm. 

Chiếc roi thứ nhất Miểu Liên thực sự quá ghét bỏ, vì để giữ mặt mũi, Trạch Hoa nói là mua từ nơi khác, lại không nghĩ rằng những lời này lại khiến cho Miểu Liên sau này đều nghĩ những chiếc roi được tặng vào sinh nhật đều được hắn mua từ khắp lục giới. 

Mà nay, lòng bàn tay của hắn đã sớm có một tầng chai mỏng, tài nghệ làm Cửu Tiết Tiên cũng xuất thần nhập hóa. 

Ngày tâm ma xuất hiện, vừa vặn là sinh nhật hai ngàn tuổi của Miểu Liên, khi đó là bọn họ thành thân năm thứ ba. 

Ba năm này, Thủ Dương đã đi Man Hoang, cha mẹ bọn họ bốn người bắt đầu vân du tứ hải, Trạch Hoa đối với Miểu Liên cũng càng cẩn thận.

Hắn cảm thấy Miểu Liên thích Thủ Dương săn sóc nên hắn săn sóc nàng, tóm lại hắn chậm rãi không còn là chính mình nữa, hắn co quắp sợ hãi nàng sinh khí, sợ nàng không vui. 

Trạch Hoa thừa nhận, điều này có chút không có cốt khí, nhưng nếu thật sự thích đến mức không cầm lòng nổi, thế thì biến thành dáng vẻ nàng thích là được. 

Bọn họ ở dưới ánh trăng Bách Phương Cư đối ẩm, đêm đó có gió nhẹ, Miểu Liên ở đình viện trồng chút hoa cỏ, hoa nở rất đẹp, hương thơm ngào ngạt. 

“Sinh nhật vui vẻ.”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo