Ta ly hôn với Thiên Đế đã ba nghìn năm - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nếu không phải là hôm ấy ta thấy hắn cùng với một nam tiên cùng nhau lôi lôi kéo kéo ở sau núi giả, ta sẽ không dễ dàng vui vẻ mà hòa ly với hắn. 

Chỉ nhớ rõ hôm ấy nam tiên nhu nhược đáng thương nói: “Tiểu Trạch, Miểu Liên nữ tôn địa vị cao đến thế nào cơ chứ, tất nhiên là ta không thể so sánh được với nàng. Nếu ngươi dẫn ta về, nàng không thích ta thì phải làm sao đây?”

Ta thấy Trạch Hoa nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nam tiên kia, nói: “Sẽ không”

Hắn nhẹ giọng thở dài: “Ta cùng Miểu Liên thành thân mấy năm rồi, quan hệ vợ chồng chỉ là trên danh nghĩa, nàng sẽ không để ý.”

“Nói như thế, các ngươi còn chưa có.”

Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Trạch Hoa đỏ lên: “Còn chưa có, ta đã thử rồi, nhưng ta căn bản còn chưa làm được!”

“A” Ta tránh ở phía sau cười lạnh một tiếng. 

Cũng không phải là ngươi không làm được hay sao, người khác nhìn thấy mỹ nữ thì ngọn thương sừng sững không ngã

Còn ngươi thì ngược lại, ngươi nhớ thương tiểu nam tiên của ngươi, ngọn thương muốn dựng thì cũng không dựng nổi trên người ta. 

Khó trách mấy năm nay Trạch Hoa luôn dừng tay vào lúc mấu chốt, ta vốn tưởng hắn là có bệnh kín gì, hiện tại nghĩ đến lại chỉ là dùng ta để thử tâm ý của bản thân mà thôi. 

Giờ thì tốt rồi, phát hiện không quên được tiểu nam tiên, mới tính toán dẫn hắn tới gặp ta. 

Không phải là ta không khai sáng, chỉ là ngoại tình với nữ tiên thì bình thường, nhưng ngoại tình với nam tiên chính là đem hai chữ nhục nhã dán lên mặt ta!

Nếu là nữ ta có thể lấy mị lực để tranh giành, nhưng là nam, ta lấy cái gì để tranh đây?

Lúc ấy ta liền ở đó âm thầm nắm chặt tay ở phía sau đôi cẩu nam, hạ quyết tâm

Hòa ly, ta nhất định phải hòa ly

Ta không thể chung chồng với người khác, sống chết cũng không thể chung.

2. 

Ta từ nhỏ được nuông chiều, từ bé chưa bao giờ phải chịu ấm ức, vì thế đã đưa ra đề nghị ly hôn, còn cố ý nói bóng gió với người khác về thân phận của tiểu nam tiên kia. 

Không nghĩ tới Trạch Hoa bảo vệ hắn quá tốt, các tiên nữ đều nói Thiên giới không có người có tên như thế. 

Ngày ta đưa ra yêu cầu ly hôn, Trạch Hoa thoải mái đồng ý, chỉ là khi đóng dấu trong mắt hắn hiện lên một vẻ đen tối, sau đó nhẹ nhàng nói một câu, “Khá tốt, cầm lên được cũng buông xuống được, nếu nàng vô tình thì ta đành bỏ vậy!”

“Hy vọng sau khi bỏ ta rồi nàng có thể tìm thấy một người tốt hơn.”

Lúc đó ta nhấc chân bắt chéo còn hướng về phía hắn nhìn với vẻ xem thường, “Nếu ngươi vô tình ta đành bỏ lời này nên là để ta nói đi, người xưa nói không sai, ép duyên sẽ không có hạnh phúc!”

Đơn ly hôn, ngươi hãy đem lại đây. 

Ai mà tưởng được, ta đã ly hôn với Trạch Hoa được ba ngàn năm rồi, suốt ba ngàn năm này nước giếng không phạm nước sông, mà nay hắn lại chỉ bởi vì một đỉnh núi cỏn con chạy tới đây tìm ta  hưng sư vấn tội. 

Người này không có khuyết điểm gì, chỉ là ý thức về lãnh địa quá mạnh mẽ. 

Nghĩ lại hồi nhỏ, mẫu phi của hắn thường xuyên mang theo Trạch Hoa tới tìm cô cô của ta cùng với mẫu phi để chơi cùng.

Ba người này vừa gặp nhau, liền có thể đàm đạo bát quái từ trang sức cho đến lục giới. 

Trạch Hoa đáng thương bị người vứt bỏ một bên, cũng chỉ có người thiện tâm như ta mới nguyện ý chơi cùng hắn. 

Khi đó hắn còn nuôi một con cún con chỉ biết phun lửa, có ngày ta tự mình cho cún con này ăn cơm, thế nhưng bị hắn đá bay chậu cơm đó. 

Ta tức giận muốn khóc, người kia lại ôm cún con lạnh lùng đứng ở một bên nói: “Đồ vật của ta chỉ có tự ta cho ăn được.”

Đúng là có bệnh!

Từ ngày hôm đó trở đi, ta không chỉ có ghét Trạch Hoa, còn ghét luôn cả con cún con chỉ biết phun lửa kia. 

Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, từ chó đến núi, người này thật là chưa thay đổi chút nào. 

Đúng lúc ta đang lâm vào hồi hức vô tận, bên tai ta vang lên tiếng nói lạnh lẽo kia: “Miểu Liên, nàng thích Bắc Hoang Sơn ư?”

“Hả?”

Người này suy nghĩ khác thường, ta nhất đời có chút ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu, lại lắc đầu: “Đó chính là linh sơn, một mảnh đất lớn như thế, làm gì có ai không thích.”

“Ta biết rồi.” Hắn chậm rãi buông cằm của ta, nhìn ta một lúc lâu, sau đó không hiểu nổi mà nói một câu: “Nàng thích thì cho nàng là được.”

“Vốn dĩ là ngươi đã cho ta rồi!”

“Nàng biết là tốt rồi!”

Vừa dứt lời hắn lại đi về phía trước vài bước, khoảng cách thật vất vả mới kéo dài được một chút, lại dần dần thu lại. 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo