Ta ly hôn với Thiên Đế đã ba nghìn năm - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trạch Hoa từ trên cao nhìn xuống ta, ngữ khí cảnh cáo: “Nếu nàng đã đó là ta cho nàng, vậy thì nhớ cho kỹ, ta cho nàng cũng chỉ có thể là của nàng, đừng bao giờ nghĩ đến việc cho người khác.”

“Ngươi nói vô lý gì thế, nếu nói như ngươi thế thì ta đây đã gả cho ngươi thì không được gả cho người khác hay sao!”

Chúng ta dựa vào nhau quá gần, ta không nhịn được mà dịch về phía sau vài bước, ai biết được phía sau ta lại chạm vào bàn đá. 

Ta bị đau đến mức co rúm người, lại bị Trạch Hoa theo bản năng kéo vào lòng ngực. 

Lúc này, nam tiên mỗi tháng đem rượu cho ta liền tiến vào. 

Chỉ thấy ta cùng với Trạch Hoa ôm nhau với tư thế thân mật, hắn vội vàng bỏ gánh rượu xuống, chạy vội chạy vàng nói: “Chàng có tình, nàng có ý, cố gắng nỗ lực là củi khô lửa cháy.”

3.

Sau ngày hôm ấy, Thiên Giới lại bắt đầu đồn thổi là ta và Trạch Hoa nối lại tình xưa, nhưng ta lại không để ý. 

Ta nghiêng người dưới tàng cây, uống một hơi cạn sạch bầu rượu, nhìn chằm chằm vào khế đất Bắc Hoang Sơn không khỏi cảm thấy buồn bã.

Đất của ta! Tiền của ta!

Ta phải lấy cái gì để lấy được ngươi. 

Nợ của ta!

Thật sự không dám giấu giếm, ta là người thích ăn ngon uống ngon, lại còn thích chơi bời. 

Kỷ luật thiên giới nghiêm minh, con dân Ma giới thì ngốc nghếch, nên nhân gian thật đúng là một nơi phong thủy bảo địa (4)

Món ăn trân quý, rượu ngon, kỹ nữ, người đẹp, dường như mỗi ngày đều có thể xem các mợ các bà trên đường náo nhiệt. 

Vì có thể chơi bời ở nhân gian, ta bắt đầu đầu tư quán ăn, nhưng mà làm ăn lại bị lỗ. 

Tiền bạc của ta đều đổ hết vào đầu tư, ta lại mượn tiền của những tiên tử khác 

Theo lý thuyết thì bằng vào thân phận của ta lẽ ra là không thiếu tiền tiêu, nhưng kể từ khi cha mẹ ta và cha mẹ của Trạch Hoa đi vân du tứ hải, ta không còn nguồn tiền bạc nữa.

Mắt thấy ngày càng nhiều chủ nợ tìm đến cửa, ta không thể không xuống tay bán của cải để lấy tiền. 

Trong số của cải của ta, đáng giá nhất là khối bảo địa kia - Bắc Hoang Sơn.

Chính là Trạch Hoa đáng chết kia hôm qua rời khỏi viện của ta, việc thứ nhất hắn làm là tạo kết giới ở Bắc Hoang Sơn. 

Kết giới quá mạnh, chỉ có hậu đại của tôn thần mới có thể tự do ra vào. 

Nhưng phóng nhãn khắp lục giới, tôn thần huyết mạch ngoài ta thì cũng chỉ có Trạch Hoa, không có người khác. 

Không bán được núi, không trả được nợ, ta sợ tới mức suốt đêm hôm đó rời khỏi Thiên giới. 

Lúc đi, ta gửi cho nhóm chủ nợ một phong thư. 

Trong đó ta viết: “Ta cùng Trạch Hoa là thanh mai trúc mã, tình cảm như huynh muội, mà nay bên cạnh không có họ hàng gần gũi hay người thân, trưởng huynh như cha, tiền nợ sẽ do Trạch Hoa thanh toán.”

Ta biết ta vô sỉ, ta không biết xấu hổ, nhưng ai bảo Trạch Hoa phong ấn núi của ta, hắn phải bồi thường chứ sao. 

Tháng thứ hai ta trốn tránh ở Bắc Hoang Sơn, Trạch Hoa mang sổ sách tới để bắt ta. 

Hắn ném sổ sách trên mặt đất, biến ra cái bàn tính, trước mặt ta bắt đầu lạch cạch tính.

Hắn nói: “Miểu Liên, tổng cộng 50 vạn kim. Nàng muốn giao thần tức (5) hay là làm cu li?”

Người kia một thân mặc hoa phục màu bạc, hoa văn ở góc áo tản ra kim quang, chầm chậm đến đứng trước người ta, một đôi mắt phượng khí định thần nhàn. 

Ta cười cười hai tiếng nói: “Trạch Hoa, ta cảm thấy chúng ta cần phải nối lại tình xưa.”

Nghe vậy, Trạch Hoa trầm mặc nhướng mày không nói chuyện. 

“Ngươi… ngươi cảm thấy sao?” Ta cẩn thận hỏi lại lần nữa. 

“Lý do.” Người kia lạnh lùng nói. 

“Trong khoảng thời gian này ta nghĩ lại rất nhiều, cảm thấy chúng ta đều không nghiêm túc trong hôn nhân.”

“Ừ”

“Hơn nữa, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, môn đăng hộ đối, chúng ta thành thân đối với tiên ma lục giới đều là chuyện tốt.”

“Ừ” - Hắn khoanh tay trước ngực, tán thành gật gật đầu, “Còn gì nữa!”

“Còn có, tính tình ta rất xấu, làm việc tùy hứng, lại có chút nóng nảy, ta sẽ sửa.”

“Ừ, còn gì nữa.”

“Còn có, ngươi quá keo kiệt! Cái gì mà tính toán rõ ràng như thế, còn phân rõ ta với ngươi, làm việc có nề nếp, không dí dỏm không hài hước.”

“Ngoài mấy cái đó ra thì lại vừa đẹp trai vừa có tiền, quả thực không có gì không tốt!”

“Chúng ta lần này nối lại tình xưa, cũng không thể giống như trước kia.” Ta từ trên ghế bập bênh kéo ống tay hắn lay lay, “Có câu châm ngôn rất đúng, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, sinh ở cùng cánh rừng thì tự nhiên là của ngươi cũng chính là của ta.”

“Đúng thế! Đương nhiên thế!” Ta cười mỉa, “Của ta cũng là của ngươi.”

“A.” Người kia cười lạnh. 

Ta căng da đầu tiếp tục nói: “Lần này chúng ta đừng làm tiệc rượu gì cả, khiêm tốn một chút, trời biết đất biết ngươi biết ta biết.”

“50 vạn kim coi như là sính lễ ngươi cho ta.”

“Vậy hồi môn của nàng đâu?”

 

“Của hồi môn chính là ta nha!” Ta vỗ vỗ ngực, “Một người vợ xinh đẹp như hoa, dí dỏm hài hước chẳng lẽ không đáng giá hơn của hồi môn sao?”
_____

(4) Phong thủy bảo địa: Vùng đất có phong thủy tốt

 

(5) Giao thần tức: Chỗ này có thể hiểu là song tu, hay là nói làm chuyện phong nguyệt ấy. :))

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo