TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tiêu Lâm cũng không ép nữa, chỉ bảo: “Vậy để ta sai người đưa nàng về.”

Thôi Lan Nhân lập tức dang rộng hai tay, như một con chim đỏ sải cánh chắn trước mặt Tiêu Lâm, làm ra vẻ đáng thương, mở lời:

“Nhưng giờ đã quá giờ giới nghiêm, nếu thiếp về một mình, chẳng phải sẽ bị A gia trách phạt sao? Hay là... để thiếp cùng phu quân trở về nhé!”

Câu cuối nàng cố tình hạ thấp giọng, nhưng vẫn không giấu được vẻ vui mừng lan nhẹ nơi khóe môi.

Tình cảm không sâu phần nhiều là vì không có thời gian bầu bạn. Nếu không có cơ hội, nàng sẽ tự mình tạo ra.

Thế nhưng Tiêu Lâm lại lui ra sau nửa bước, giọng bình thản: “Dù nàng đi cùng ta, cũng vẫn sẽ bị trách phạt.”

Thôi Lan Nhân nhất thời chưa hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Vì sao?”

Tiêu Lâm nghĩ nàng mới về làm dâu chưa lâu, chưa rõ quy tắc trong phủ Tiêu, bèn kiên nhẫn giải thích: “Ta vì công vụ mà lỡ giờ, còn có thể hiểu được. Nhưng nàng vì chuyện riêng mà vi phạm quy củ, khó mà biện minh.”

Thôi Lan Nhân vốn quen kéo người xuống nước, chẳng cần suy nghĩ nhiều, lập tức nói ngay:

“Nhưng chúng ta là phu thê mà, một người làm, hai người cùng chịu. Chẳng lẽ phu quân cam lòng để thiếp chịu phạt một mình sao?”

Tiêu Lâm trước nay chưa từng nghĩ đến vấn đề từ góc độ này, trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu, dịu giọng nói:
“Những lời nàng nói cũng có lý, nàng có lỗi, ta cũng có trách nhiệm. Đợi khi ta trở về, sẽ xin mẫu thân trách phạt.”

“……”

Thôi Lan Nhân ban đầu trừng mắt ngỡ ngàng, sau đó kinh ngạc há miệng, cuối cùng hít mạnh một hơi, phồng cả đôi má vì tức.
Gọi gì mà Thần Ngọc nhà họ Tiêu, gọi thẳng là Tiêu Đầu Đá thì đúng hơn!

Chiêu khổ nhục kế này, rõ ràng không có tác dụng với cục đá ấy.

Nàng nhanh chóng đổi chiều gió, dịu dàng nói:
“Phu quân ngàn vạn lần đừng nói như thế, nếu vì thiếp mà khiến phu quân bị trách phạt, chẳng phải thiếp sẽ hổ thẹn muôn phần, khổ sở trăm bề, đến lúc đó ăn không ngon ngủ chẳng yên, thân thể sao mà chịu nổi chứ!”

Nói rồi nàng xoay người, chính khí lẫm liệt bước ra vài bước:
“Thôi được, một mình thiếp làm, thiếp sẽ một mình gánh. Cứ nói là thiếp ham chơi mãi không về, còn phu quân… hoàn toàn không…”

Vốn dĩ Thôi Lan Nhân luôn ăn nói lanh lợi, giờ đột nhiên lại nghẹn lời khiến Tiêu Lâm cảm thấy khác lạ. Hắn còn chưa kịp phát giác điều gì, nàng đã “vèo vèo vèo” lùi mấy bước, đâm thẳng vào lòng hắn.

Động tác quá đỗi mạnh mẽ, cây trâm nơi tóc mai nàng văng ra, hạt châu vàng đính dưới đó bắn thẳng vào má hắn, phát ra tiếng “bốp” rõ mồn một.

Nói đau thì cũng không hẳn, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Lâm bị thứ thuộc về nữ nhân đánh thẳng vào mặt một cách đường hoàng như thế.
Hắn định thần lại, cúi mắt nhìn nàng đang nép sát trong vòng tay mình.

Thôi Lan Nhân không hẳn là thấp bé, vậy mà khi chui vào lòng Tiêu Lâm lại trở nên nhỏ nhắn đến lạ, như thể có thể bị hắn bao bọc hoàn toàn.

Nhiệt độ từ thân thể nàng, cùng hương thơm nhàn nhạt như sương xuân lững lờ trong gió, từng chút một quấn lấy hắn, khiến người ta khó lòng làm ngơ.

Huống hồ hai người như hai quả bầu dính liền, vài nơi lại vô cùng… không đúng lúc mà dán sát vào nhau.

Dù mắt không thấy, nhưng thân thể sẽ ghi nhớ rõ ràng.

Bất kể là độ cong, độ mềm hay độ ấm, tất thảy trong khoảnh khắc đó đều khắc sâu vào tâm trí Tiêu Lâm, khó lòng xóa nhòa.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo