TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Người nào?”

Tiêu Lâm đứng bên đài đèn, trên tay còn cầm sách, vừa lật xem vừa khẽ hỏi, tưởng mình nghe nhầm.

Tùy tùng bẩm lại lần nữa.

Hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã lặn, bóng đêm như một yêu quái háu ăn đang từng ngụm từng ngụm cắn nuốt hết ánh sáng còn sót lại.

Trời đã không còn sớm nữa.

Sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, chỉ khép sách lại, bình thản nói:
“Bảo nàng…”

Lời còn chưa dứt, ai ngờ Thôi Lan Nhân đã thản nhiên đứng ngay trước cửa, chẳng buồn đợi hắn cho phép, còn lớn tiếng kêu:
“Phu quân, phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Lâm liếc qua tên tùy tùng cúi gằm đầu không dám nhìn hắn, rồi đảo mắt quét qua xung quanh.

Mấy người đang sững sờ kia giống như vừa bị thần tiên điểm huyệt xong bỗng sống lại, tất bật hoạt động.

Người thì thu dọn chén tách, người thì ôm đống công văn đi qua đi lại, ai nấy đều có vẻ rất bận rộn, nhưng dưới tay lại toàn là những động tác giả, làm mãi vẫn không xong.

Một chút ý thức tự giác nhường chỗ cũng không có.

Tiêu Lâm nhìn thấu mấy kẻ này rõ là muốn xem trò vui, liền rời khỏi sau án thư, dịu giọng nói với Thôi Lan Nhân:
“Đi theo ta.”

Băng qua hành lang quanh co, trước mặt là một căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, mọi thứ đâu ra đấy.

Thôi Lan Nhân đảo mắt nhìn quanh.

Chương 3: Cùng trở về


Bánh đâu rồi? Ấy là thứ có hay không, tùy người tin tưởng mà thôi.

Lúc này, Thôi Lan Nhân ưỡn ngực ngẩng đầu đứng trước mặt hắn, lý lẽ thì chẳng vững, mà khí thế lại chẳng chịu thua.

Là trưởng công tử nhà Tiêu thị, Tiêu Lâm trước nay chưa từng gặp ai "mặt dày" đến thế. Nhưng nghĩ đến việc nàng là tân nương của mình, hắn cũng chỉ khẽ hừ mũi một tiếng, coi như biểu thị nghi hoặc.

Chính tiếng hừ đó khiến Thôi Lan Nhân chú ý, nàng hơi nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt sáng rỡ chăm chăm dò xét, như thể muốn tìm được chút sơ hở trên gương mặt kia.

Mãi đến khi ấy, Tiêu Lâm mới phát hiện ra ánh mắt nàng sáng như con mèo rình mồi nơi tối tăm.

Tạ công tử từng không ít lần khen nàng trước mặt hắn, nói nữ lang nhà họ Thôi này dung nhan rực rỡ như hoa xuân nở rộ, thần sắc tựa mây sáng rạng rỡ, làn da trắng mịn hơn tuyết, xinh đẹp vô song, chẳng khác nào nữ lang nhà họ Tạ bọn họ.

Nghe thì có vẻ hơi ngạo mạn.

Nhưng Tiêu Lâm cũng chẳng thể phủ nhận lời bằng hữu.

Nhà họ Tạ đúng là ai nấy đều mang dung mạo xuất chúng. Tổ phụ hắn thuở xưa từng để lại một câu, rằng mình đứng bên Tạ tam lang chẳng khác nào "trân châu ngọc ngà ở cạnh, khiến ta tự thấy hổ thẹn".

Tuy vậy, thiên hạ vẫn thường xem họ Tạ và họ Tiêu là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Nhưng dù sao đi nữa, đó cũng chỉ là cái vỏ ngoài. Tiêu Lâm chưa từng so đo với Tạ công tử chuyện hơn thua dung mạo, cũng chẳng để tâm đến việc Thôi Lan Nhân là Tây Thi hay là dạ xoa đâu. 

Chỉ là thiên hạ vẫn thường nói, có vài nữ lang dung mạo xinh đẹp lại hay lấy đó làm lợi thế để làm nũng, cũng như có vài nam tử tài hoa đôi khi lại cố tỏ ra thanh cao.

Cho nên, nhìn gương mặt xinh xắn tựa đóa hoa mới nở của Thôi Lan Nhân, Tiêu Lâm cũng không chấp nhặt lời biện bạch hở sườn của nàng, chỉ ôn hòa nói:

“Không sao, nếu nàng còn đói thì ta sai người mang chút đồ ăn khác đến.”

Thôi Lan Nhân vội xua tay, khách khí đáp: “Không cần đâu, thiếp ăn no rồi.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo