TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 115

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tiểu Nga cúi gằm đầu, giọng lí nhí:
"Tỷ... tỷ có thể không nói được không?"

Người ai cũng có bí mật không tiện thổ lộ. Nhưng Thôi Lan Nhân biết rõ Tiểu Nga vốn thiện lương, thuở nhỏ dù từng sống cùng bọn thủy tặc nhưng vẫn luôn âm thầm giúp đỡ kẻ khó người nghèo.

Huống chi, Tiểu Nga quen lăn lộn nơi chợ búa, hẳn có đủ mọi cách thu thập tin tức.

Từ khi vào Kiến Khang, Thôi Lan Nhân bị ràng buộc bởi vô số quy củ thế tộc, thông tin tai mắt bị bó hẹp, đang khổ sở vì không tìm được một người đáng tin.

Nếu giữ được Tiểu Nga bên mình, nàng sẽ làm được nhiều chuyện hơn.

Nghĩ đến đây, Thôi Lan Nhân vội đỡ nàng ấy dậy:
"Đừng quỳ nữa, muội sẽ cố hết sức giúp tỷ."

Có điều, người "A gia" của nàng Vương Đại nương tử là người cực trọng quy củ, tính tình lạnh lùng, đối với trưởng tử Tiêu Lâm cũng lời lẽ nghiêm khắc, chỉ sợ nàng mạo muội thỉnh cầu sẽ chuốc lấy thất bại.

Vì vậy, Thôi Lan Nhân quyết định "vây Ngụy cứu Triệu", từ từ mà tiến.

Nàng trước tiên để bà Trần dẫn Tiểu Nga đến hậu viện nghỉ ngơi cùng đám tỳ nữ, tạm thời an trí.

Buổi chiều hôm ấy, Tiêu Lâm như thường lệ trở về tiền viện, bước vào phòng thay y phục.

Trong phòng ánh nến leo lét, ngoài sân mưa gió vẫn chưa dứt.

Giữa cơn mưa lất phất, Tiêu Lâm trước tiên tháo bộ ngọc bài trắng đeo trước ngực, đặt lên khay gỗ trên bàn, rồi lại nới lỏng đai lưng, cởi tấm che đầu gối, đang kéo vạt áo chuẩn bị cởi chiếc trường bào thêu chìm lá ngân hạnh, thì phía sau truyền đến tiếng thở dồn dập khẽ khàng.

Động tác của Tiêu Lâm khựng lại, hắn lặng lẽ cầm lấy tấm đồng bên cạnh, hơi xoay góc độ, trên mặt kim loại sáng bóng lập tức phản chiếu bóng dáng mơ hồ phía sau.

Mái tóc dài, mặc váy áo, lén lút rụt rè.

Nha hoàn bình thường tuyệt đối không dám hành động như vậy, chỉ có thể là Thôi Lan Nhân.

Nhưng nàng ở đây làm gì?

Tiêu Lâm vẫn bình thản cởi chiếc trường bào, treo nó lên giá đồng bên cạnh.

Ánh mắt nóng bỏng ấy như có thực thể, từng tấc từng tấc trượt xuống dọc sống lưng hắn, dừng lại nơi hõm eo.

Tiêu Lâm hơi ngẩng đầu, nuốt nước bọt, yết hầu khẽ động, trong lồng ngực bỗng dưng nóng lên.

Không tự chủ được, hắn nhớ đến câu nàng từng viết:
"Eo của chàng đẹp đẽ rắn chắc, nếu có thể ôm lấy thì tốt biết bao."

Dẫu biết người nàng viết đến chẳng phải mình, nhưng Tiêu Lâm xưa nay rèn luyện không ngừng, thân thể cũng rắn chắc dẻo dai.

Nếu nàng thực sự ôm lấy, có khi lại chẳng còn nhớ nhung gì cái "chàng đẹp đẽ" kia nữa.

Ý nghĩ chỉ vừa lướt qua, hắn đã giật mình bừng tỉnh.

Hắn vậy mà lại sa đọa đến mức lấy thân xác để tranh giành hơn thua với người khác sao?

Tiêu Lâm nhắm mắt, không dám nghĩ thêm, để phá tan tâm ma trong lòng, hắn chủ động mở miệng, chỉ thẳng người "rình trộm" sau lưng:
"Nàng núp trong phòng làm gì vậy?"

Vừa cất tiếng, hắn vừa cầm lấy chiếc áo sạch bên cạnh, khoác lên người.

Thôi Lan Nhân liền bước ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh sáng, mặt mày thản nhiên, không hề tỏ vẻ xấu hổ hay chột dạ, giọng nói ung dung:
"Thiếp có việc muốn hỏi, đặc biệt đợi phu quân về. Ai ngờ phu quân vừa vào phòng đã bắt đầu cởi y phục, thiếp... thiếp thật sự không tiện lên tiếng."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo