TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 134

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Quả nhiên, người trung niên do dự, liếc nhìn thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp trước mặt, hai tay bận bịu lau mồ hôi trán.

Ông ta cúi đầu, kính cẩn với tên quản sự:
"Không biết có thể cho ta gặp mặt đông gia một lần không?
Giá lần này thực sự quá thấp, đường xa vận chuyển, tổn hao cũng không ít, có thể thương lượng tăng thêm chút nào không?"

Thấy ông ta biết điều, thái độ tên quản sự cũng bớt cứng rắn, đắc ý thêm mấy phần, vừa vuốt râu vừa nói:
"Lão Du, chúng ta cũng hợp tác nhiều năm rồi.
Không giấu gì ngươi, dạo này buôn bán thực sự khó khăn.
Phan công kiểm soát rất chặt, gỗ quý không dễ bán như trước nữa.
Nhưng nể tình xưa, ta sẽ cố gắng thay ngươi tranh thủ một chút, giữa tháng này, đúng lúc quản lý của chúng ta sẽ đến Viên phủ, sẽ nhờ hắn nói đỡ vài câu cho.
Giờ thì trước cứ dỡ gỗ xuống đi..."

"Cha ơi, đừng tin hắn!"

Phía sau, một thanh niên dắt trâu lớn tiếng kêu, nhấc vành nón che mưa lên, để lộ gương mặt non trẻ phẫn nộ:
"Năm ngoái hắn cũng nói y như vậy, cuối cùng không thêm cho chúng ta lấy một xu!"

"Đúng thế, cha!
Hắn chưa từng nói thật câu nào!"

"Ngay từ đầu mà họ báo giá thế này, chúng ta đã chẳng mất công chở đến đây!
Bây giờ gỗ đã chở đến rồi, bọn họ ép giá chỉ vì biết chúng ta không còn đường lui!"

Thì ra mấy cậu thanh niên đội nón bên xe trâu đều là con trai của người trung niên kia, nghe được lời của Thôi Lan Nhân, bọn họ cũng lấy hết can đảm mà hô lên.

Mặt tên quản sự như bị đổ cả lọ mực, biến đủ mọi sắc màu, cuống cuồng mắng lớn:
"Các ngươi la hét cái gì! La hét cái gì hả!"

Nghe vậy, Thôi Lan Nhân càng thêm quả quyết:
"Đúng thế, không còn gì phải do dự nữa. Đám gỗ này, ta lấy."

Dù có trả đắt gấp đôi, cũng còn rẻ hơn cái giá trên trời mà cửa tiệm này hét ra. Huống hồ, nếu sớm biết nơi đây thuộc sản nghiệp của nhà họ Viên, nàng đã chẳng buồn bước chân vào, thật xúi quẩy.

"Thật sao? Vị tiên tử này thật sự bằng lòng mua hết đống gỗ của chúng tôi ư?"

"Phụ thân, ngài nghe thấy rồi chứ? Vị quý nhân này đồng ý thu mua gỗ của chúng ta rồi!"

"Trời ơi, vậy là tốt quá! Cuối cùng cũng thoát khỏi đám sâu mọt đê tiện kia! Đúng là trên đời còn người tốt, nữ lang thật có tấm lòng Bồ Tát!"

Bốn chàng trai trẻ khỏe mạnh sải bước tiến lên.

Họ da dẻ ngăm đen, hàm răng trắng bóng, dung mạo tuy không phải xuất chúng nhưng ngũ quan ngay ngắn, nụ cười mộc mạc, chân thành.

Thôi Lan Nhân bị mấy chàng trai vây quanh, nghe họ ríu rít gọi nàng là "tiên tử", "quý nhân", vành tai nàng bất giác nóng bừng.

Người quản sự bên tiệm tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng.

Buôn bán kiêng kỵ nhất là để khách nắm được giá gốc, mà vừa rồi hắn lại lơ là, để nàng nghe rõ mồn một.

Nếu để nàng mua được chỗ nguyên liệu này, hắn còn phải chạy khắp nơi tìm bổ sung.
Nếu chẳng tìm được, vậy thì là hắn làm việc bất lực...

Không cam lòng để mất miếng mồi béo bở, hắn vội vàng mượn danh chủ nhà dọa nạt:
"Ngươi là ai, dám tranh mua với Viên thị?"

Thôi Lan Nhân càng ngẩng cao đầu, giọng điệu kiêu ngạo như đã chuẩn bị sẵn:
"Ta là người của Lan Lăng Tiêu thị, thì sao nào?"

"Tiêu thị?"

Quản sự nghe vậy, lửa giận đã bớt phân nửa, nhưng ngẫm lại bèn quát lên:
"Không đúng! Tiêu gia xưa nay chưa từng cậy thế hiếp người, càng không cướp giật tài vật của người khác! Ngươi dám giả mạo danh nghĩa Tiêu thị, gan to thật đấy!"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo