TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 139

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân chẳng hề sợ Tiêu Lâm tức giận.

Nàng đặt tay bên người, bàn tay khẽ động, như đang chờ thời cơ.

Trong mắt Tiêu Lâm, chỉ thấy ánh mắt Thôi Lan Nhân đột nhiên sáng bừng, hệt như một con mèo hoa đang rình mồi.

"Phu quân." Nàng nở nụ cười quyến rũ lòng người, đầu gối nàng khẽ dịch về phía trước, đôi môi đỏ hồng cũng càng lúc càng gần, "Thiếp có chuyện muốn hỏi chàng..."

Chuyện gì mà không thể ngồi xa xa nói cho xong?

Tiêu Lâm chăm chú dõi theo động tác của nàng, song cũng không ngăn cản, mặc kệ nàng từng chút từng chút lại gần.

Bởi vì, tất cả vẫn còn trong tầm kiểm soát.

Tiếng vải áo cọ xát nền thảm dày, những chiếc hoa tai, vòng ngọc theo nhịp mà khẽ va vào nhau, những âm thanh vụn vặt ấy hội tụ nơi vành tai, len lỏi vào tận đáy lòng.

Chỉ cần nhắm mắt lại, tựa hồ đã có thể tưởng tượng ra một cảnh tượng khác.

Trên xe, thật sự quá đỗi hoang đường.

Thế nhưng hắn lại không kìm được mà nghĩ, thảm lông trắng tinh kia, lại hợp với Thôi Lan Nhân đến lạ.

Giống như cùng một mạch, đều trắng ngần, mềm mại, sạch sẽ, không vướng bụi trần.

Cho nên, dù nữ lang là ngồi hay nằm, đều vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ.

Giống như cành hoa lúc đẹp nhất.

Nếu hỏi hoa khi nào đẹp nhất, có người nói là lúc nụ hoa e ấp, có người lại cho rằng khi hoa nở rộ ngập cành.

Nhưng đối với Tiêu Lâm, đều không phải.

Là khoảnh khắc đó, khi cánh hoa sắp bị hái xuống, run rẩy trên cành nhỏ, giọt sương xuân vỡ tan, cánh hoa rơi vào lòng bàn tay, bị nghiền nát, vò nhăn, hóa thành một dòng suối thơm ngát.

Thôi Lan Nhân còn đang mỉm cười nghịch ngợm, từ từ áp sát.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cỗ xe đột ngột xóc mạnh, thân thể nàng không vững, lao nhào về phía trước đôi môi vì kinh ngạc mà hé mở, lại lỡ cắn phải một chỗ lồi lên.

Nơi ấy vừa ấm nóng, vừa nhịp nhàng run rẩy, tựa như một con chim nhỏ bị kinh động, đang vùng vẫy muốn bay khỏi cánh môi nàng.

Biến cố xảy ra trong chớp mắt, Tiêu Lâm lập tức siết chặt lấy hai cánh tay nàng, song chẳng hiểu vì sao, hắn lại không đẩy nàng ra ngay.

Thôi Lan Nhân luống cuống muốn nhả ra, đầu lưỡi vừa thè ra đã khẽ lướt lên làn da ấm nóng kia, khiến Tiêu Lâm toàn thân chấn động, lúc này mới đẩy nàng ra.

Thôi Lan Nhân lùi về phía sau, ngồi lên gót chân, ngẩng đầu nhìn thì thấy ngay nơi yết hầu của Tiêu Lâm đã in một vết răng nhàn nhạt, lại còn vương màu son phớt hồng.

Rõ ràng nàng nhắm vào môi hắn, ai ngờ xe nghiêng lắc, nên mới cắn nhầm.

"Vừa rồi thiếp không phải cố ý..." Thôi Lan Nhân định giải thích, nhưng vừa thấy gương mặt Tiêu Lâm pha trộn giữa kinh ngạc, thẹn thùng và giận dữ, nàng lập tức đổi lời, nghiêm trang nói: "Ừm, chính là chuyện này thiếp muốn hỏi phu quân đó! Vì sao chỗ này của chàng lại nhô ra như vậy?"

Nàng hơi ngẩng cằm, ngón tay khẽ chỉ vào cổ mình, dáng vẻ trông cứ như lỗi lầm vừa rồi hoàn toàn không liên quan đến nàng, mà chỉ trách yết hầu của hắn sinh ra quá nổi bật.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo