TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 140

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nam tử nào cũng có yết hầu, song lớn nhỏ không đồng đều, có người trông thô kệch, kỳ quặc, nhưng của Tiêu Lâm lại vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ.

Đôi khi, mỗi lần nhìn nghiêng gương mặt của Tiêu Lâm, Thôi Lan Nhân lại không kìm được mà để ánh mắt lặng lẽ khắc họa từng đường nét trên gương mặt ấy, từ sống mũi thẳng tắp, lướt xuống nhân trung, rồi đến môi, cằm, và cuối cùng dừng lại ở cổ. Hầu kết nổi bật kia tựa như nét bút thần chốt hạ, hoàn mỹ tô điểm cho toàn bộ đường nét tuấn mỹ như họa.

Đầu ngón tay của Tiêu Lâm dính phải một chút ẩm ướt là ẩm, là dính, mang theo cả một tia vương vấn.

Là dấu vết của lưỡi nàng lướt qua, là son đỏ nơi môi nàng lưu lại.

Vừa nãy, Thôi Lan Nhân cắn lấy hầu kết của hắn, để lại một cái hôn không hề dịu dàng, khiến nơi yết hầu tựa như nuốt phải từng tia lửa, bỏng rát mà đau nhức.

“…Không vì điều gì cả, trời sinh đã thế.”
Tiêu Lâm dùng khăn tay lau đi dấu vết kia, ánh mắt Thôi Lan Nhân dõi theo khiến toàn thân hắn như bị nắng hạ thiêu đốt, nóng đến bức người.

Hắn cố gắng giữ giọng lãnh đạm, nói:
“Nàng muốn nói gì? Xấu xí? Dị dạng?”

Sự phán xét đối với hắn chẳng hề đáng kể.

Thôi Lan Nhân mở to mắt, vẻ mặt hết sức kinh ngạc:
“Sao có thể chứ? Chỉ cần là thứ mọc trên người phu quân, bất kể lớn nhỏ, đều đẹp cả!”

“Thật đấy!” sợ hắn không tin, nàng còn ra sức gật đầu, thái độ hết sức kiên định.

Trước khi gặp được Thôi Lan Nhân, Tiêu Lâm chưa từng để tâm, cũng chưa từng thực sự nhìn nhận thân thể của mình.

Khuôn mặt hắn ra sao, ngón tay thế nào, vòng eo, hầu kết, thậm chí cả chỗ kia...

Năm mười một tuổi, hắn bắt đầu phát triển cơ thể, kéo theo vô số biến hóa sinh lý lạ lẫm, ghê tởm và mất kiểm soát.

Hắn ghét cay đắng mỗi buổi sáng, ghét cái việc cơ thể mình phản bội ý chí mà ngang nhiên đứng dậy.

Hắn ghét cả những đêm khuya, khi vết bẩn ẩm ướt vấy bẩn chăn đệm.

Nhưng nàng lại nói thích, thích tất cả.

Phần từng bị chủ nhân chán ghét ấy, giờ đây như sống lại, hân hoan ngẩng cao đầu.

Máu huyết sục sôi, khiến nơi đó mỗi lúc một căng cứng, gần như muốn phá kén mà ra, chỉ để đổi lấy một tiếng khen, một ánh mắt dịu dàng từ người con gái trước mặt.

Nó có tội gì chứ?

Tiếng máu nóng cuộn trào, tựa hồ đang gào thét.

Nó chỉ như chú chim nhỏ si mê chủ nhân, khát khao được vuốt ve, có gì sai?

Tiêu Lâm đè mạnh xuống nơi đó, cơn đau cùng cảm giác căng tức khiến hắn gần như không thể suy nghĩ.

Đúng lúc ấy, chiếc xe nhỏ khẽ dừng lại bên đường, bên ngoài vang lên tiếng Cảnh Lan báo:
“Lang quân, đã tới nơi.”

Tới đâu rồi?

Thôi Lan Nhân đang định vén rèm nhìn ra, thì Tiêu Lâm, như quỷ mị sợ ánh sáng, bỗng cất tiếng ngăn lại:
“Đừng mở.”

Thôi Lan Nhân chớp mắt:
“?”

“Ngồi yên, đợi một lát.”
Tiêu Lâm lên tiếng, giọng nói nghe có phần khác thường.

Dù không hiểu nguyên do, nhưng Thôi Lan Nhân vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, còn học theo hắn, đặt hai tay chồng lên đầu gối, tựa như đang tham gia một nghi thức lễ giáo quan trọng nào đó.

Một lúc lâu sau, Tiêu Lâm mới lên tiếng giải thích:
“Ta còn việc công phải xử lý, để Cảnh Trừng đưa nàng về phủ.”

Thôi Lan Nhân lo lắng hỏi:
“Sao giọng phu quân lại thay đổi vậy? Bị nhiễm lạnh rồi sao?”

Tiêu Lâm khựng lại, cố gắng giữ cho giọng mình bình thản như thường:
“Không có gì.”

 "Nhưng mà, giọng phu quân sao lại khàn như vậy!"

"Không sao." Tiêu Lâm không muốn nhiều lời, đứng dậy đi vòng qua bên cạnh Thôi Lan Nhân, định xuống xe.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo