Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tới phủ Thôi gia, Thôi Lan Nhân bảo Cảnh Trừng đi trước tới phòng gác cổng báo cho huynh trưởng và mẫu thân biết rằng trưởng công tử tới thăm bệnh.
Phụ thân nàng vốn giữ một chức nhàn tản, giờ này tám phần mười cũng không có ở trong phủ.
Tiêu Lâm trước tiên đến thăm đại lang nhà họ Thôi, còn Thôi Lan Nhân thì dẫn theo bà Trần và Tiểu Nga đi bái kiến lão phu nhân.
Chỉ tiếc là không đúng lúc, trong viện lão phu nhân đang có khách, bà nhất thời không thể tiếp.
Thôi Lan Nhân bèn đi xuyên qua phủ, tìm đến viện của Thôi Phù Ninh.
Hai tỷ muội, viện ở sát nhau, trước sau chung một hồ nước nhỏ.
Mùa hè, trong hồ nở đầy hoa sen hồng trắng, hương sen ngào ngạt, hai chị em thường ngồi dưới mái hiên ven hồ, nhặt đài sen hoặc thả câu giải sầu.
Trước kia, trong hồ nuôi một đàn cá chép vàng béo tốt. Đại lang nhà họ Thôi xót xa cho lũ cá bị nghịch phá, nửa đêm còn ra ngoài mua về mấy con cá chép xám nhạt thả thêm vào.
Từ ngày Thôi Lan Nhân xuất giá, không còn ai quấy phá, đàn cá chép và cá chép xám cùng sống hòa thuận, mỗi con đều mập tròn đến mức quẫy đuôi cũng khó khăn, đủ thấy Thôi Phù Ninh yêu thương chúng nhường nào.
Thôi Lan Nhân ngồi trong phòng Thôi Phù Ninh chuyện trò một lát, mới hay vị khách đột ngột tới phủ hôm nay là lão phu nhân nhà họ Tạ.
Hai bà từng là tri kỷ thuở thiếu thời, sau khi xuất giá vẫn thường lui tới thân thiết.
Lần này lão phu nhân họ Tạ tới, là vì đau đầu chuyện hôn sự của cháu trai, muốn tới than phiền một phen.
"Chẳng lẽ là định tác hợp Tạ... Ngũ biểu ca với A tỷ?" Thôi Lan Nhân nghi hoặc hỏi.
Thôi Phù Ninh chỉ đành cười khổ:
"Đương nhiên không phải, e là Ngũ biểu ca để ý cô nương nhà nào đó, nhưng lại không được thuận lòng thôi."
Thôi Lan Nhân cũng chỉ biết lắc đầu.
Nhân thế luôn là như vậy, hết sức khó khăn.
Người yêu nhau thì trăm mối cản ngăn, kẻ không chung ý lại bị cưỡng ép thành đôi.
Thôi Lan Nhân nói:
"Nếu đã thích thì nên sớm tác thành, nhỡ đâu ngày nào đó lại chán nản không muốn cưới nữa thì biết làm sao."
Đến khi đó, dù muốn khóc cũng chẳng tìm được chỗ khóc.
Thôi Phù Ninh im lặng không đáp, tay vẫn cầm bình trà, nước đã tràn khỏi miệng chén mà nàng ấy cũng chẳng hay.
Thôi Lan Nhân vội vã lấy ấm trà từ tay nàng ấy, sai nha hoàn tiến lên thu dọn mặt bàn.
Thôi Phù Ninh lúc này mới bừng tỉnh, phát hiện ống tay áo cũng đã ướt.
Thôi Lan Nhân hỏi:
"A tỷ, sao thế? Tâm thần bất định như vậy."
Thôi Phù Ninh đưa tay xoa thái dương, khẽ thở dài:
"…Chắc tại gần đây không ngủ ngon, tinh thần sa sút."
Thôi Lan Nhân cười:
"Xuân đến, dễ mất ngủ phần nhiều cũng vì thời tiết thay đổi. Ta tối qua cũng cảm thấy từng trận gió tà thổi qua, không an ổn chút nào."
Nghe vậy, Thôi Phù Ninh liền lo lắng dặn dò:
"Phong tà dễ sinh bệnh, nhất định phải cẩn thận giữ ấm."
Nàng ấy còn căn dặn Thôi Lan Nhân ban đêm ngủ phải đóng kỹ cửa sổ.
Thôi Lan Nhân đều thuận miệng đáp ứng.
Đúng lúc ấy, một tiểu tỳ bước vào, thưa:
"Tiểu thư, trưởng công tử đang tìm người."