TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 157

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tâm trạng Vương đại nương tử liền trở nên khó nói thành lời.

Nữ tử này, bỏ qua những điều khác, chỉ riêng cái đầu lanh lợi đến mức xảo trá kia cũng đã không phải hạng tầm thường.

Có thể nàng chưa đủ tài học, nhưng kẻ chỉ biết đọc sách mà không biết linh biến, thì cũng chỉ là giỏ trúc bắt nước, vô dụng mà thôi.

Biết vận dụng sở học thành binh khí cho riêng mình, mới là người đáng nể.

Nghĩ đến đây, Vương đại nương tử mới cầm ấn tín ấn xuống, cuối cùng cũng dành cho Thôi Lan Nhân một lời tán thưởng nhàn nhạt:

“Việc này con làm không tệ, mấy hôm tới qua đây, giúp ta xử lý ít việc.”

Một lời này mang ý tín nhiệm, cũng hàm chứa chút truyền thụ đạo lý chưởng gia.

Trần ma ma nghe vậy mừng rỡ không thôi.

Dù Thôi Lan Nhân là chính thất của trưởng công tử, nhưng nếu đức không xứng với vị, thì e khó lâu dài.

Nếu có thể hòa thuận với Vương đại nương tử, tự nhiên là lợi ích chẳng ít.

Thôi Lan Nhân nghe thế tuy chẳng mấy hăng hái, nhưng cũng không đến nỗi bài xích, vì nàng phát hiện việc tự tay quản sự… kỳ thực cũng không phải chuyện tệ.

Quyền lực, quả nhiên là thứ rất dễ khiến người ta động lòng.

Chỉ tiếc là, hôm sau tỉnh dậy, Thôi Lan Nhân vừa mở mắt đã hắt hơi liên tục, cổ họng ngứa ngáy theo cơn, biểu hiện rõ là nhiễm phong hàn.

Trần ma ma vội mời đại phu trong phủ đến xem mạch.

Lão vuốt chòm râu dê nói mấy câu như “nhiễm hàn” rồi viết một mạch mấy đơn thuốc uống vài ngày liền.

Vì vậy Thôi Lan Nhân không thể đến chỗ Vương đại nương tử học việc được nữa.

Trần ma ma áy náy không thôi:

“Sao đang yên đang lành lại bị ngứa họng? Có phải là ăn nhiều đồ chiên rán rồi không?”

Xưa nay mọi chuyện quần áo sinh hoạt của Thôi Lan Nhân đều do bà ấy quản kỹ lưỡng, trời lạnh thì nhắc mặc thêm áo, nắng nóng thì lo chống oi bức, chỉ duy có việc ăn uống là khó kiểm soát.

Thôi Lan Nhân xoa xoa cổ họng, không muốn bị cấm ăn ngon, bèn ngoan ngoãn đáp:

“Hẳn không phải do ăn đâu.”

Rồi nàng lại đưa tay che trán, vờ vĩnh nói:

“Mấy hôm nay cứ cảm thấy trán mát lạnh, e là bị gió lùa thôi.”

Trần ma ma vội dặn:

“Cuối xuân lạnh vẫn phải đề phòng, đêm nay nhớ đóng kỹ cửa sổ.”

Chỉ là trận gió này cũng quá kỳ lạ, thế mà lại thổi đến mức khiến nàng bệnh được.

Thôi Lan Nhân gật đầu tán đồng.

Chập tối hôm đó, chuyện nàng bị bệnh liền truyền đến tai Tiêu Lâm, đêm ấy hắn đích thân đến thăm.

“Ngứa họng?” Hắn nhíu mày: “Có lẽ là do con chim.”

“Chim ư?”

Thôi Lan Nhân không nghĩ lại liên quan đến Mông Mông, bước tới bên giá treo chim, đưa tay xoa đầu nó, nói:

“Không lý do, không chứng cớ, sao chàng có thể vu oan cho nó?”

Con vẹt sắc lông rực rỡ nghiêng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn người, ánh mắt đầy linh động như thể đã thấu suốt tất cả.

Tiêu Lâm thần sắc không đổi, nói:

“Sách viết rằng, lông vẹt chứa nhiều phấn lông, giúp kháng bẩn, chống ẩm, duy chỉ có hại là dễ gây ngứa cổ, đau họng.”

“Ý chàng là…” Thôi Lan Nhân ho nhẹ một tiếng, “Đem Mông Mông ra ngoài nuôi là sẽ khỏi?”

Tiêu Lâm gật đầu.

Mông Mông sững sờ.

Nó ưỡn ngực, vỗ cánh rầm rầm, rồi ríu rít kêu loạn không ngừng.

Đúng lúc Thôi Lan Nhân đứng bên, bị làn gió nhỏ do nó vỗ ra cuốn tới, quả nhiên ho khù khụ che miệng không ngừng.

Trần ma ma lập tức kêu lên:

“Hóa ra là con chim này!”

Thôi Lan Nhân vội vàng che kín miệng mũi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo