Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù trong lòng không nỡ, nhưng cũng đành phải tìm cho Mông Mông một chỗ ở khác, không tiện để tiếp trong phòng ngủ ngắm chơi như trước nữa.
Đại phu kê cho nàng mấy thang thuốc, tuy đắng khó uống nhưng sau khi uống vào thì cổ họng đã bớt khó chịu. Duy chỉ có giấc ngủ vẫn chẳng được yên ổn, Tiêu Lâm nghe vậy liền sai Cảnh Trừng đưa tới ít hương liệu, nói là có công dụng an thần.
Thôi Lan Nhân vốn không quen dùng hương, nhưng nghĩ đến tấm lòng của trưởng công tử, liền bảo bà Trần thắp một ít mỗi đêm trước khi ngủ.
Hương thơm không nồng, mang theo vị ngọt nhẹ của quế hoa. Mùi hương dìu dịu, vừa ngửi đã thấy hai mắt lơ mơ, thân thể cũng rã rời, hiệu quả quả thực rất tốt.
Ba ngày liền thắp hương, mỗi đêm Thôi Lan Nhân đều ngủ một giấc dài, tinh thần phấn chấn, bệnh tình cũng chuyển biến tốt đẹp.
Đến đêm thứ tư, nàng bỗng nổi hứng, bảo bà Trần chỉ dùng một nửa số hương, để dành lại phòng khi sau này mất ngủ thì còn dùng tiếp.
Nào ngờ nửa đêm ngủ đến mơ màng, một luồng gió lạnh thốc qua khiến mặt nàng lạnh buốt, Thôi Lan Nhân mơ màng tỉnh giấc.
Mắt vừa hé, lòng còn ngờ vực, rõ ràng bà Trần đã đóng kỹ cửa sổ, cớ sao lại có gió lùa vào?
Chẳng ngờ liếc mắt nhìn ra, lại thấy không xa trước giường, có một cái bóng người lờ mờ hiện lên trong ánh sáng mờ nhạt!
Nếu không phải từ lâu nàng đã hiểu rằng giữa đêm khuya kêu lên là hành động ngu ngốc nhất, thì giờ phút này sớm đã hét toáng lên rồi.
Chẳng lẽ là... ma?
Thôi Lan Nhân lập tức co tay chân lại, cố chui sâu vào trong chăn. Ma chắc cũng hiểu, người nằm trong chăn thì không được tấn công, nhỉ?
Nàng im lặng nghĩ ngợi, rồi bỗng buồn cười.
Dù gì nàng cũng chẳng làm điều gì khuất tất.
Lại nhìn kỹ dáng hình kia, thế mà lại... giống Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm sao lại ở đây?
Đêm hôm khuya khoắt chẳng chịu ngủ, lẽ nào là mắc bệnh "hồn lìa xác"?
Chuyện y bị người ta bêu xấu ở yến tiệc mùa đông, nói rằng có sở thích kỳ lạ, chuyện ăn cá không tính, chẳng lẽ chính là chứng "hồn lìa xác" này?
Mành giường bị vén lên một nửa, ánh nến đã tắt, chỉ còn ánh trăng mờ soi lên tấm màn cửa phía sau.
Tiêu Lâm lặng lẽ ngồi trên ghế, mắt không rời khỏi thiếu nữ trong bóng tối.
Tựa như khoảnh khắc này, hắn thực sự có thể nắm giữ điều gì đó.
Một thứ cảm xúc kỳ quái, vặn vẹo, vẫn luôn âm thầm sinh sôi, lan rộng trong lòng hắn, nó khiến Tiêu Lâm vừa đau khổ, lại vừa vui sướng.
Những việc trái đạo lý, ngược quy củ, lại khiến hắn cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt nhất của bản thân.
Người đời chẳng đều nói, ai cũng có thể phạm sai lầm đó sao?
Vậy vì sao hắn lại không thể?
Vì thế, hắn mặc cho bản thân sa đọa vào hành vi hèn hạ và nhơ nhớp này. Lặng lẽ nhìn trộm.
Hắn chỉ là nhìn mà thôi, không hề làm gì thật sự với Thôi Lan Nhân. Không có ảnh hưởng đến cơ thể, vậy cũng không đến mức tệ hại tận cùng.
Tiêu Lâm tự trấn an, cũng là tự thuyết phục chính mình.
Nhìn trộm, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, nhưng hắn lại không thể dừng lại.
Chỉ có thế, hắn mới thấy bản thân được thoả mãn đôi chút.
Thế nhưng chẳng bao lâu, hắn phát hiện chỉ nhìn thôi cũng không đủ.
Hắn muốn... nhiều hơn nữa.
Về sau, hắn lại học cách an ủi chính mình.
Lúc ở một mình, tác dụng chẳng đáng là bao, nhưng khi mắt thấy Thôi Lan Nhân đang ngủ ngay trước mặt, hắn lại cảm thấy hưng phấn tột độ.