Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xưa nay bà Trần ngủ rất sớm, hương an thần lại khiến Thôi Lan Nhân ngủ rất sâu, hắn không cần lo có ai phát hiện.
Sẽ không có ai chứng kiến được cảnh hỗn loạn và đê tiện này.
Chỉ có mình hắn.
Trong bóng tối, mọi giác quan đều trở nên vô cùng. Nhạy. Cảm.
Một chút ma sát, một chút nhiệt độ thôi cũng như kéo theo vô vàn sợi tơ mảnh, cùng lúc quấn lấy, kéo căng trong thân thể hắn.
Tựa như cả đống củi lớn lăn xuống từ triền núi, mất kiểm soát mà va chạm, cuồng loạn đến hỗn độn.
Khi cơn cực điểm tích tụ đến đỉnh, hắn lại như hành xác mà buông tay, để tất cả cuồng loạn tan biến trong khoảnh khắc.
Thế nhưng, ngay lúc tâm trí hắn vừa mới khôi phục lại phần nào, dường như hắn nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe, trong suốt.
Đôi mắt ấy đang lặng lẽ, chăm chú nhìn hắn từ tận sâu trong bóng tối.
Thôi Lan Nhân không nhìn rõ được Tiêu Lâm đang làm gì, nhưng tai nàng lại nghe thấy từng nhịp thở gấp của hắn...
Cảm giác ấy, giống như hắn đang làm một việc... vô cùng ám muội.
Tiếng thở dồn dập liên tục lướt qua vành tai mẫn cảm của nàng, như thể có người đang cầm một chiếc lông ngỗng mượt mà, chầm chậm cào nhẹ khắp thân thể, từng chút từng chút một khiến nàng ngứa ngáy khó chịu.
Thôi Lan Nhân ngơ ngác “nhìn” bóng dáng mơ hồ kia được một lát, rồi lại nhanh chóng khép chặt hai mắt.
Trực giác mách bảo nàng: nếu bị phát hiện, hậu quả e là không nhỏ.
Nhưng ngay khoảnh khắc nàng nhắm mắt, tiếng thở nhẹ kia bỗng dưng im bặt, yên ắng đến khó tin.
Như thể, đối phương đã nhận ra nàng đang lén lút, rồi lập tức dừng mọi hành động lại.
Thôi Lan Nhân bỗng thấy lạnh sống lưng.
Nàng thật sự không cố tình nhìn trộm!
...Khoan đã, đây rõ ràng là phòng nàng cơ mà! Tiêu Lâm nửa đêm không ngủ lại mò sang phòng nàng làm chuyện kỳ quái, còn có lý à?!
Nhưng, nếu lỡ nhìn thấy điều không nên thấy… sẽ bị xử trí ra sao?
Thôi Lan Nhân bắt đầu hối hận vì bản thân đọc quá nhiều thoại bản, từng dòng từng chữ từng hình ảnh sống động kia thi nhau hiện ra, dồn dập tràn vào đầu nàng, ghép thành những cảnh tượng “muôn màu muôn vẻ”.
Là xích bạc đong đưa trong mật thất tối tăm, là từng lần bị lôi ngược trở lại loan trướng, thậm chí là một chiếc đuôi rắn dài quấn lấy eo nàng từ dưới vạt áo...
Lông tơ toàn thân dựng ngược, Thôi Lan Nhân vội nắm chặt lấy chăn, trong đầu không ngừng tự thôi miên bản thân:
Ngủ đi ngủ đi ngủ ngay đi!
Chỉ cần ngủ là vạn sự bình an!
Đáng tiếc trời chẳng chiều lòng người, nàng càng muốn ngủ thì giác quan lại càng mẫn cảm.
Không khí xung quanh dường như loãng đi, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Nàng hé miệng, định hít thêm chút khí trời để đỡ ngộp, ai ngờ môi vừa động, liền chạm phải thứ gì đó ấm nóng...
Da người?
Là da của Tiêu Lâm?
Ngay giây phút nổi da gà toàn thân, Thôi Lan Nhân hiểu ngay ‘à, chắc hẳn là Tiêu Lâm đã phát giác nàng có động tĩnh, giờ đang ghé sát vào, định xem nàng đã tỉnh chưa!’
Vì ở quá gần, hơi thở của hắn phả thẳng vào mặt và hõm cổ nàng, từng đợt gió nhẹ lướt qua như mơn man.
…Hắn đang ngửi nàng sao?
Thôi Lan Nhân quên cả thở, suýt chút nữa tự làm mình ngạt thở chết, đành vội vàng điều chỉnh hơi thở, giả bộ vẫn đang ngủ say.