TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 160

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mà lúc Tiêu Lâm đang lặng lẽ hít lấy hương thơm của nàng, nàng cũng bắt đầu cảm nhận được mùi hương trên người hắn. Vừa lạ lẫm, lại vừa phức tạp.

Tựa như tinh chất chiết ra từ muôn loài hoa, đậm đà mà thanh tao, hương thoảng qua mũi khiến đầu óc lâng lâng, người như bồng bềnh không biết mình đang ở nơi đâu.

Rốt cuộc Tiêu Lâm muốn làm gì?

Nếu đã phát hiện nàng tỉnh, thì cứ vạch trần ra là được, nếu chưa phát hiện, thì tại sao lại ghé gần thế này? Khiến người ta tưởng nhầm là... hắn định hôn nàng sao...

Trưởng công tử lại muốn... lén hôn nàng ư?

Quả là có chút quái dị, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận. Chỉ là nàng phải diễn cho khéo hơn một chút, kẻo đến lúc không khống chế được sẽ lộ ra sơ hở.

Thế nhưng, đợi mãi vẫn chẳng thấy chuyện gì xảy ra, Tiêu Lâm chỉ lặng lẽ “ngửi” nàng một lúc rồi rời đi.

Thôi Lan Nhân hao tổn bao nhiêu tinh lực, cuối cùng chỉ đành ôm một bụng tiếc nuối mà thiếp đi lần nữa.

**

Sáng sớm hôm sau.

Thôi Lan Nhân tỉnh dậy rất sớm, vội thay xiêm y rồi ra tiền viện tìm Tiêu Lâm.

Mỗi ngày Tiêu Lâm đều luyện công từ tinh mơ. Cụ thể luyện gì thì Thôi Lan Nhân chưa từng hỏi, chỉ nằm mơ màng trên giường nghe loáng thoáng tiếng "bùm bùm", hoặc “vút vút” từ tiền viện truyền lại.

Nàng đến thật khéo, Tiêu Lâm vừa luyện xong, đang cầm khăn do Cảnh Lan đưa tới để lau mồ hôi.

Cảnh Trừng đang loay hoay chuyển mấy khúc gỗ to, vừa thấy nàng đã tươi cười lên tiếng: “Sao phu nhân lại tới đây?”

Thôi Lan Nhân “ừm” một tiếng, chưa kịp đáp lời Cảnh Trừng, ánh mắt đã dán chặt vào Tiêu Lâm.

Tấm áo mỏng trên người hắn gần như ướt sũng mồ hôi, dưới lớp vải mỏng hiện lên rõ từng đường nét cơ bắp rắn chắc.

Hơn nữa... hình như còn có chút... ửng hồng?

Tiêu Lâm nhận ra ánh mắt nàng dừng lại ở ngực mình, chẳng chút kiêng dè, ngang ngược nhìn mãi không thôi, vô cùng vô lễ, thậm chí có thể nói là táo tợn đến đáng giận.

Hắn nhớ lại chuyện điên rồ đêm qua, trong lòng cũng thấy ngượng ngập, giọng hơi trầm xuống: “...Có chuyện gì sao?”

Thôi Lan Nhân chớp chớp mắt. Nàng biết ngay mà, Tiêu Lâm nhất định sẽ trở mặt chối sạch.

Hừ, may mà nàng độ lượng.

“Không có gì, thiếp chỉ đến thăm phu quân thôi. Cả ngày khó mà gặp được vài lần, chẳng lẽ phu quân không muốn ngắm thiếp thêm đôi ba lần sao?” Thôi Lan Nhân cố tình nói thế.

Cảnh Trừng không nhịn được, cúi đầu nín cười đến mức vành tai cũng đỏ ửng.

Phu nhân thật chẳng coi bọn họ là người ngoài gì cả... Mấy lời thế này, sao họ dám nghe!

Tiêu Lâm: “…”

Trưởng công tử im lặng, chỉ có hàng mi khẽ run rẩy không thôi.

**

Bệnh của Thôi Lan Nhân đã gần như khỏi hẳn, nàng chủ động đến chỗ Vương đại nương tử xin tiếp tục làm việc.

Vương đại nương tử vốn là người lạnh lùng, ở gần lâu mới nhận ra bà ấy còn mang một vẻ kiêu ngạo, nhìn ai cũng giống như đang nhìn kẻ ngốc.

Bà ấy chịu dạy, nhưng chẳng bao giờ nói đến lần thứ hai.

May mà trí nhớ Thôi Lan Nhân tốt, dù chưa hiểu cũng sẽ ghi lại hết, sau đó nhân lúc một mình nghiền ngẫm từng chút.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo