TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 161

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chỉ vài ngày sau, Vương đại nương tử đã phát hiện ra ưu điểm này của nàng.

Vì Thôi Lan Nhân có thể chép lại lời bà ấy gần như y nguyên, chẳng sai mấy chữ.

Người nhớ dai thường thông minh, học gì cũng nhanh. Chứ cái kiểu học hôm trước hôm sau đã quên sạch, mới thật sự khiến người ta đau đầu.

Sở dĩ Thôi Lan Nhân chăm chỉ học như thế, một là bởi nàng thật sự cần những kiến thức này, hai là bởi Vương đại nương tử không phải mẫu thân nàng.

Thôi Lan Nhân chưa từng gửi gắm kỳ vọng gì vào bà ấy, thế nên bất kể bà ấy đối xử lạnh nhạt hay nhiệt tình, nàng cũng chẳng bận tâm. Ngược lại, hai người sống chung rất ổn.

Có một loại yên ổn, gọi là “nước sông không phạm nước giếng”.

Vương đại nương tử đặc biệt cho phép nàng ra khỏi nhà, chỉ đặt một điều kiện: ba tháng sau phải trình sổ sách cửa hàng gỗ ra, xem như một lần khảo nghiệm.

Nhân cơ hội ra ngoài, chỉ mấy hôm mà Thôi Lan Nhân đã trở nên thân quen với Trang chưởng quỹ.

Trang chưởng quỹ có thể dạy nàng nhiều điều, lại thêm nàng cũng rất yêu quý tiểu nữ nhi của y, Phùng Xuân.

Phùng Xuân năm nay mới tròn năm tuổi, đang độ ngây thơ hoạt bát, lại vì từ nhỏ đã mất mẹ nên vô cùng thích được nữ tử trẻ tuổi bế ẵm, xoa đầu. Nếu Thôi Lan Nhân khẽ đặt một nụ hôn lên má cô bé, cô bé có thể vui sướng cả một buổi tối.

Hôm ấy, cô bé len lén kéo tay Thôi Lan Nhân, lí nhí hỏi nhỏ:

“Lan Nhân tỷ tỷ, tỷ có thể làm mẫu thân của muội không?”

Thôi Lan Nhân sửng sốt.

Phùng Xuân chớp đôi mắt long lanh, ngây ngô nói:

“Các bạn khác đều nói, tỷ hay đến tìm phụ thân muội, là vì sắp thành thân với người đó.”

Thôi Lan Nhân bật cười, dở khóc dở cười mà đáp:

“Nhưng ta đã có phu quân rồi, không thể gả cho phụ thân muội được. Tuy nhiên, bất kể thế nào, ta vẫn rất yêu quý Phùng Xuân, điều đó sẽ không thay đổi.”

Dường như Phùng Xuân không hiểu hết lời ấy, đôi mắt ngấn lệ, ánh lên vẻ tủi thân.

Mỹ nhân tỷ tỷ không thể làm mẫu thân của cô bé, vậy sau này sẽ không thể thường xuyên đến thăm, cũng không ai cho cô bé kẹo ăn nữa.

Chuyện nhỏ này, Trang chưởng quỹ hoàn toàn không hay biết.

Từ trước đến nay y chỉ chuyên tâm sống đời cẩn trọng, một lòng chăm sóc nữ nhi, chẳng dám vọng tưởng điều gì xa vời. Y chỉ nguyện cần cù làm ăn, gom góp từng đồng bạc, mong đến trước khi con gái đến cập kê có thể chuẩn bị được một phần hồi môn thật hậu hĩnh.

Nào ngờ mấy ngày gần đây, y bị bọn bà mối để mắt tới, thay nhau tìm đến cửa.

Nói lý ra, một người đã goá vợ như y, chẳng có tướng mạo, không giàu có, lại còn phải nuôi con nhỏ, hẳn là hạng khó gả nhất.

Thế mà mấy bà mối cứ như không sợ phiền, lần lượt đến nhà.

Trang chưởng quỹ vất vả ứng phó, khó mà xoay sở, đến cả khi làm việc cũng thở dài thườn thượt, trong lòng vô cùng rối rắm.

Thôi Lan Nhân lấy làm lạ, thuận miệng hỏi một câu.

Y bèn đem chuyện kể rõ, mặt đầy nghi hoặc:

“Ta đã nói với họ đừng phí công rồi, vậy mà các bà mối cứ nói là có người nhờ vả. Ta thực sự không hiểu, là ai lại gấp gáp muốn tìm thê tử cho ta như thế?”

Quả là chuyện lạ, Thôi Lan Nhân liền sai Tiểu Nga mang ngân lượng đi dò hỏi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo