TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 180

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Người đang bị các tiểu thư luân phiên công kích chính là Lục Cẩm Nhi.

Chỉ là lần này, Lục Cẩm Nhi không đi một mình, bên cạnh còn có hai bà vú và bốn tỳ nữ theo hầu.

Xem ra nhà họ Phan đối với nghĩa nữ này cũng coi trọng chẳng kém.

Nàng ta chưa mở miệng, hai bà vú đã ỷ thế quát tháo thay, thanh âm thô lỗ, khí thế hùng hổ.

Chẳng bao lâu sau, đám tiểu thư bị chặn đường lúc nãy bèn hằm hằm bước tới trước mặt Thôi Lan Nhân và mọi người, vừa đi vừa lớn tiếng cáo trạng:

“Vị nương tử kia xin dừng bước! Phía trước có cô nương họ Lục thật vô lễ, rõ ràng là nàng ta đụng vào chúng ta, vậy mà còn không chịu xin lỗi!”

“Chỉ là được làm nghĩa nữ của bá phụ ta thôi, lại làm như mình đã thành mệnh phụ trung thư, cứ như muốn coi thường tất cả!”

“Người như vậy, mắt cao hơn đầu, ngạo mạn buông thả, sớm muộn gì cũng gặp chuyện lớn cho xem!”

Mấy nữ lang xa lạ thay phiên chỉ trích một phen rồi tức tối rời đi.

Thôi Lan Nhân nghiêng đầu nhìn qua ô cửa hoa, bên kia Lục Cẩm Nhi đã quay gót bỏ đi, không còn bóng dáng, nhưng phía sau tảng đá kỳ lạ sát tường hành lang bỗng có một thân ảnh đứng bật dậy.

Dáng người ấy mảnh khảnh mà cao lớn, trên người vận hắc y mờ nhạt không dễ nhận ra.

Thôi Lan Nhân vừa định sai Tiểu Nga đi xem thử, thì bóng người kia đã nhảy vọt lên như con vượn linh, thoắt cái đã phóng lên mái hiên rồi biến mất sau bức tường bên kia, hành tung thật đáng nghi.

Đợi đám nữ lang ồn ào đi khuất, bà Trần càng thấy nơi đây âm u quái dị, bèn giở tuyệt chiêu ra dụ:
“Phu nhân à, có khi nào Trưởng công tử sắp quay lại rồi không?”

Thôi Lan Nhân cũng chẳng phải vì sợ Tiêu Lâm, chỉ là tò mò xem đêm nay hắn sẽ sắp đặt ra sao, khẽ nói:
“Về thôi.”

Bà Trần mừng như trút được gánh nặng, gật đầu liên hồi, kéo tay Tiểu Nga:
“Đi nào đi nào, xem cái gì mà xem, có phải đóa hoa đâu.”

Tiểu Nga quay đầu lại “ồ” một tiếng, vội bước theo sau Thôi Lan Nhân.

…………………..

Thôi Lan Nhân một mình trèo lên ngọn đồi nhỏ, thầm nghĩ nơi này phong cảnh quả nhiên mỹ lệ, nhưng chắc khổ cho bọn hầu hạ phải bưng trà rót nước đường núi.

Trong phòng, Tiêu Lâm đã yên vị, ngồi ngay ngắn trên ghế trúc lót gấm, hai gò má ửng đỏ rượu, dưới ánh đèn trông lại càng tuấn tú như tranh họa.

Thôi Lan Nhân còn chưa kịp mở lời trêu chọc, đã thấy bên cạnh hắn đặt sẵn một bộ chăn đệm.

Trong đầu nàng liền loé sáng, cười cười nói:
“Khi xưa là ai từng nói, vợ chồng cùng phòng mà nằm giường riêng thì khiến người ta nghi ngờ?”

Tiêu Lâm đã ngà ngà men say, đầu óc mơ hồ, nghe tiếng trách nhẹ trong giọng nàng, mãi một lúc mới đáp:
“Nàng khoá cửa lại là được, sẽ không ai vào đâu.”

Thôi Lan Nhân là người mà mười phần tính cách thì chín phần phản xương, vừa nghe vậy đã đùng đùng đóng cửa, sải bước đi thẳng tới bên giường, lạnh giọng hỏi:
“Giường này rộng thế, giữa hai ta dù có chen thêm một người nữa cũng chẳng hẹp, phu quân cớ sao nhất quyết phải ngủ riêng?”

Trước kia chẳng phải vẫn cùng nằm một giường đấy thôi, lúc ấy có thấy ngại ngần gì đâu?

Tuy trọng tâm câu nàng nằm ở vế sau, nhưng Tiêu Lâm lại bị mấy chữ “chen thêm một người” làm cho đau đầu,  nghĩ đến mấy cuốn thoại bản nàng đọc toàn là ba người thành đôi, thái dương giật giật, liền đưa tay day mạnh trán, khàn giọng đáp:
“Hôm nay ta uống hơi nhiều, sợ ngủ không yên giấc, làm phiền đến nàng.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo