Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bắt gặp ánh mắt nàng, Tiêu Lâm không khỏi ngồi thẳng lưng, chỉnh lại tư thế nghiêm túc.
Ăn đồ ngọt xong, tâm trạng Thôi Lan Nhân tốt hẳn lên, nhìn Tiêu Lâm cũng không còn bực bội, bèn lấy ra một vật đặt lên bàn, như dâng bảo vật mà nói:
“Thứ này lạ lắm, chắc chắn phu quân chưa từng thấy qua đâu.”
Đó là con chim gỗ nhỏ mà nàng vừa cầm lúc nãy.
Tiêu Lâm nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, đành cầm lên quan sát.
Con chim gỗ này, các khớp nối không dùng mộng mà lại nối bằng những bánh răng tinh xảo. Khi xoay đầu chim, đôi cánh của nó cũng khẽ vỗ, như thể sẵn sàng cất cánh bay lên bất cứ lúc nào, trông sống động vô cùng.
Một con chim cơ quan?
Tiêu Lâm là người chuyên quản lý thủy lợi, dưới trướng có không ít thợ giỏi tài cao, từng thấy qua xe xương rồng tưới nước, “giao long trộn nước” dùng để thông bùn, còn có cả thủy chuẩn dùng để đo độ cao mực nước…hắn hiểu rất rõ, cơ quan càng nhỏ lại càng thể hiện trình độ tay nghề cao. Một con chim còn chưa to bằng bàn tay mà có thể làm đến sống động thế này, người tạo ra nó nhất định là bậc thợ thủ công hiếm có.
“Rất ít thấy đúng không?” Thôi Lan Nhân như đứa trẻ khoe món đồ chơi mới, hào sảng nói: “Chàng mua củ sen ngào đường cho ta, ta cũng phải có qua có lại, tặng chàng món này chơi vậy!”
Bà Trần không nỡ nhìn thẳng, vội quay đầu sang chỗ khác.
Tiêu Lâm sớm đã qua cái tuổi ham chơi, lễ vật kia dĩ nhiên từ chối không nhận, nhưng Thôi Lan Nhân cứ cố nhét vào tay hắn.
“Nghĩa nặng tình sâu, chẳng lẽ công tử chê quà ta tặng?”
“...Không phải.”
“Không phải thì cầm đi!”
Tiêu Lâm thấy rõ thái độ của nàng, mấy lần từ chối chỉ tổ bị nàng ép lại, thôi thì cứ cầm lấy, rồi trở lại chuyện chính:
“Mẫu thân hẳn đã nói qua với nàng, trước thềm Nguyên Đán hằng năm, nhà họ Tiêu đều tổ chức yến tiệc mùa đông, đến khi ấy nàng cũng phải tham dự. Ta không rõ ở Thôi gia trước kia nàng tiếp đãi khách khứa ra sao, nhưng quy củ nhà họ Tiêu có phần khác biệt. Vậy nên ngày kia sẽ có người đến dạy nàng về trình tự và các phép tắc cần lưu ý.”
Thôi Lan Nhân chẳng bất ngờ chuyện Vương đại nương tử xem thường quy củ nàng từng học, chỉ tò mò hỏi: “Vậy ai sẽ đến dạy ta?”
Tiêu Lâm đáp: “Là một vị trưởng bối trong họ Tiêu.”
“Nghiêm khắc lắm sao?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Nàng thở dài than vãn: “Ta thì không sao, chỉ sợ mình học không nổi, làm trưởng bối tức giận, lỡ bệnh ra thì chẳng phải ta thành kẻ có tội à?”
Hắn nói: “Chỉ cần nàng nghiêm túc học, sao bà ấy lại tức giận?”
“Hay là chàng cứ nói ta bệnh, để ta ở yên trong phòng nghỉ ngơi cho rồi.” Thôi Lan Nhân nghĩ ra một cách nhàn nhã hơn.
“Không được.”
“Chàng không sợ ta làm mất mặt chàng à?”
Tiêu Lâm nghiêm túc nhìn nàng. Thôi Lan Nhân có đôi mắt linh động thông minh, miệng lại lanh lợi hoạt bát, chẳng phải loại kém cỏi ngu ngốc gì. Với nàng, nào có việc gì là không học nổi.
“Cứ làm theo lời dặn là không sai đâu.”
Rõ ràng là nhất quyết bắt nàng phải tham dự, lại còn phải làm cho tốt.
Thôi Lan Nhân trong lòng chẳng vui vẻ gì, nhưng bà Trần bên cạnh cứ nháy mắt ra hiệu, bảo nàng thu lại thái độ.
“Biết rồi, ta sẽ học đàng hoàng.” Thôi Lan Nhân ỉu xìu đáp, vừa ngáp vừa bảo bà Trần tiễn khách.
Bà Trần thở phào một hơi, đang định làm theo thì chợt nhớ ra một chuyện.
Đây là tân phòng, công tử là phu quân, nào có đạo lý vợ chồng mãi phân phòng không ở cùng?