Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Tạ Môn nhắc nhở hắn, bọn họ còn chưa chìm đủ sâu, vì vậy mới có nhiều dao động, bất an, mới nảy sinh lắm nghi kỵ và vọng tưởng.
“Ta thật không hiểu rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì nữa, có lẽ chúng ta căn bản không đang nói về cùng một chuyện.” Tạ Môn thu lại lời giễu, trở lại chính sự, “Gián điệp Bắc Hồ đã len lỏi vào đây, tất không phải chuyện nhỏ. Còn chuyện nhà họ Viên, vậy là bỏ qua dễ dàng thế sao?”
“Những gì điều tra được, ta đều đã trình hết cho thánh thượng. Người ắt có phán quyết của riêng mình.”
Tạ Môn hừ một tiếng:
“Phan thị trung nhất định sẽ bảo vệ người nhà mình, lại đúng lúc có gián điệp Bắc Hồ ra mặt chịu tội thay... Thần Ngọc, ngươi không nên giết hết bọn chúng, giữ lại vài tên để tra khảo chẳng phải tốt hơn sao?”
“Ta đã giữ lại rồi.” Tiêu Lâm đáp, “Mỗi mũi tên ta bắn vào chỗ nào, có trí mạng hay không, ta đều biết rõ. Thế nhưng có mấy kẻ, rõ ràng ta cố ý lưu mạng cho chúng, vậy mà vẫn chết, thậm chí có hai tên chết vì bị cắt cổ.”
Sắc mặt Tạ Môn lập tức sa sầm, trong lòng lạnh đi vài phần.
Tiêu Lâm bất chợt hỏi:
“Vừa nãy ngươi cứ cầm mấy cành liễu đó làm gì vậy?”
Tạ Môn lúc này mới cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trong tay mình còn đang cầm một nhành liễu mảnh. Hắn ta cười cười:
“À, tối qua khi bắt gián điệp ở khu hồ ngoài cung, quanh hồ mọc rất nhiều giống liễu lá nhỏ thế này, ta thấy lạ mắt nên tiện tay bứt chơi…”
“Nhưng chuyện đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là giờ ta có thể khẳng định, trong nội cung nhất định có kẻ cấu kết với gián điệp. Vì để không bại lộ thân phận, nên mới ra tay giết người diệt khẩu!”
………………..
“Diệt cỏ không nhổ tận gốc, là đại kỵ!”
Viên Tứ Lang đang đi đi lại lại trong phòng, cất giọng đầy tức tối:
“Nếu ngày ấy không phải ngươi nói nhà họ Ôn đã suy tàn, dù có lật lại cũng chẳng nổi sóng gió gì, không tìm được sổ sách cũng chẳng sao… thì khi đó ta đã đốt sạch tổ trạch của Ôn gia, đâu còn rước lấy phiền toái hôm nay?!”
Người đàn ông gầy yếu đang phủ phục dưới đất, trán dán sát sàn, toàn thân run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu:
“Thuộc hạ… thuộc hạ không ngờ vẫn còn kẻ mang sổ sách trốn thoát…” tên đó lại lẩm bẩm nói nhỏ:
“Hôm ấy tổ trạch nhà họ Ôn không bị thiêu, là vì… là vì công tử ngài thấy ưng ý nơi ấy nên mới tha...”
Nghe đến câu này, Viên Tứ Lang liền tái mặt, giận quá hóa thẹn, giơ chân đá tên đó ngã lăn ra đất:
“Ngươi còn rảnh mà trách ta?! Bây giờ Tạ Môn và Tiêu Lâm đã lần tới tận đầu ta rồi! Nếu nhà họ Tạ thật sự kết thông gia với công chúa, Thái tử lại bị rung chuyển, đến lúc đó Viên Tứ Lang ta còn chỗ nào dung thân?!”
Tên tùy tùng kia vốn vẫn theo sát Viên Tứ lang, từng thay hắn ta làm không ít chuyện ám muội thủ đoạn, cũng sợ Đại hoàng tử có ngày Đông sơn tái khởi, liền vội bò dậy, nói:
“Lang quân, thuộc hạ có một chủ ý, không chỉ khiến Tạ gia và công chúa từ nay không còn khả năng kết thân, mà còn có thể ly gián Tạ gia với Tiêu gia, lại khiến Thánh thượng thất vọng với Trưởng công tử, nhất cử tam tiện!”