Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa nói, tên tuỳ tùng vừa chớp mắt đầy hào hứng, mong chờ nhìn về phía Viên Tứ lang.
Sắc mây âm trầm trên gương mặt Viên Tứ lang dần tan đi, hắn ta đi qua đi lại vài bước, bỗng nhiên phá lên cười lớn:
“Quả nhiên chỉ còn cách này! Trưởng công tử đúng là phúc khí tốt a!”
Tên tùy tùng vừa nghe, liền biết lang quân đã hiểu được hàm ý của mình. Hai người chủ tớ nhiều năm cùng chung mưu kế, tác phong hành sự cực kỳ ăn ý, có nhiều việc vốn không cần nói rõ, tâm ý đã tương thông.
“Thuộc hạ nhất định làm việc này thỏa đáng, không để lang quân phải bận tâm.”
……………………….
Thánh thượng coi trọng lễ xuân du, ban ngày bày trận uy hiếp bốn phương, ban đêm mở tiệc thết đãi các quan để kết giao lòng người. Nay lại vừa xảy ra chuyện gián điệp Bắc Hồ, hoàng đế lại càng muốn ổn định đại cục, không để triều đình vì thế mà hỗn loạn, làm tổn hại thể diện một nước lớn.
Vì vậy, Tiêu Lâm cũng không thể không đi theo ứng phó, làm bạn tiệc đêm.
Rượu quá ba tuần, Tiêu Lâm rốt cuộc cũng được an vị ngồi yên đôi lát, thì Cảnh Lan tiến lên bẩm:
“Nhị điện hạ sai người truyền lời, thỉnh lang quân đến gặp, nói có chuyện trọng yếu.”
Tiêu Lâm chẳng thèm suy nghĩ, nhàn nhạt đáp: “Uống nhiều rồi, không tiện nghị sự, để ngày khác đi.”
Cảnh Lan lui xuống, nhưng chẳng bao lâu lại quay về, khẽ nói bên tai hắn:
“Nhị điện hạ nói, chuyện này liên quan đến phu nhân, mong Trưởng công tử nể mặt.”
“Quấn mãi không buông, nếu không phải lừa thì là gạt, ta với Nhị hoàng tử có qua lại gì đâu mà thân thiết đến vậy?”
Tiêu Lâm nhấc chén rượu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén, khẽ cười.
“Vậy thuộc hạ lập tức đi từ chối.” Cảnh Lan nói.
“Không cần.” Tiêu Lâm thong thả đứng dậy, đặt chén rỗng lên bàn, mặt không chút men say, chỉ mang theo vài phần trầm ngẫm, “Ta đi xem xem.”
Người hầu tới dẫn đường xưng là người mới bên cạnh Nhị điện hạ, mà Nhị hoàng tử xưa nay hay thay đổi thuộc hạ, người ngoài vẫn đồn hắn ta khó hầu hạ, cho nên cũng khó trách được thân phận người này.
Tên tùy tùng nhiệt tình dẫn Tiêu Lâm đến một gian cung thất bỏ trống nhưng trang nhã, mời hắn tạm nghỉ.
Không bao lâu sau, một cung nữ bước vào, mang theo một chén canh giải rượu, kính cẩn thưa:
“Nhị điện hạ nhất thời bị người giữ lại, phải chậm một lúc, xin Trưởng công tử dùng trước chén canh này rồi đợi thêm chốc lát.”
Tiêu Lâm liếc nhìn bát canh màu nâu nhạt vẫn còn bốc hơi nóng, hỏi:
“Trong này là gì?”
Cung nữ cúi đầu, tầm mắt chỉ dám dừng lại nơi mép giày của Trưởng công tử, cung kính đáp: “Là canh giải rượu ạ.”
Giọng Tiêu Lâm vẫn ôn hòa như trước: “Thương truật, trạch tả, trần bì đều không thấy mùi, ngươi dùng gì để sắc canh vậy?”
Cảnh Lan lập tức liếc về phía cung nữ, ánh mắt sắc bén như điện xẹt.
Toàn thân cung nữ run lên, không đáp một lời, bất ngờ xoay người bỏ chạy.
Cảnh Lan thấy thế, theo bản năng nhấc chân định đuổi theo, nhưng bị Tiêu Lâm kịp thời cản lại.
“Trưởng công tử, không đuổi bắt nô tỳ đó hỏi cho rõ sao?”
“Yến tiệc thế gia, rượu là thứ không thể thiếu, ta từng uống qua hơn chục loại canh giải rượu khác nhau. Dùng thủ đoạn đơn sơ, dễ bị nhìn thấu như vậy để đối phó với ta, chẳng lẽ lại không chuẩn bị hậu chiêu?” Tiêu Lâm nghiêng đầu liếc về phía tay phải, nơi lò hương đang bốc lên từng làn khói trắng đục mờ mịt, vươn tay chỉ:
“Đi kiểm tra xem, có gì kỳ lạ không, mùi hương, hay vật lạ.”