TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 223

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nàng thật sự muốn tan ra, từ nơi này, chảy xuống từng giọt một.

Tiêu Lâm đỡ lấy eo nàng, nhẹ nhàng nâng nàng đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng không rời.

Vốn dĩ dung mạo của Thôi Lan Nhân đã kiều diễm nổi bật, làn da trắng mịn ửng hồng, giờ phút này lại còn ánh lên sắc sáng mịn màng, đôi mắt long lanh nước, môi đỏ tươi tắn như hoa anh đào bị sương đọng, càng tăng thêm vài phần yếu ớt đáng thương.

Nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ oán trách ngước nhìn hắn, trông hệt như một tiểu cô nương vừa bị người khi dễ, dáng vẻ uất ức lại lay động lòng người, khiến trái tim hắn không khỏi run lên khe khẽ.

Thôi Lan Nhân cứ ngỡ hắn sẽ dịu dàng dỗ dành mình một hai câu.

Nào ngờ, hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt dường như chẳng đặt vào vẻ đáng thương của nàng, mà lại càng lúc càng… rạo rực hơn.

“Chàng đổ nhiều mồ hôi quá……” Vừa dứt lời, Tiêu Lâm đã cúi đầu, bắt đầu lướt dọc theo cổ nàng. Đầu lưỡi hắn nóng và trơn mịn, nhưng nơi lướt qua lại để lại vệt ẩm lành lạnh.

Mãi đến lúc ấy, Thôi Lan Nhân mới ngơ ngác nhận ra, hắn đang… lau mồ hôi cho nàng?

Mồ hôi là thứ ô uế, sao có thể đưa vào miệng chứ?

“Phu quân… đừng mà…” Nàng cuống lên, mồ hôi lại càng túa ra nhiều hơn, muốn đẩy đầu Tiêu Lâm ra, nhưng cổ tay đã bị hắn giữ chặt, bẻ ngoặt ra sau lưng, mạnh mẽ ép sát vào eo, thuận thế còn nâng cả phần thân trên của nàng lên, để hắn có thể cúi đầu “lau mồ hôi” thuận tiện hơn.

Thôi Lan Nhân khẽ rên một tiếng, tay chân mềm nhũn.

Nàng vẫn còn cố vùng vẫy, xoay cổ tay, dùng vai đẩy gương mặt hắn đang áp sát.

“Đừng mà…”

Trưởng công tử khẽ ngẩng mặt, ánh mắt xếch nhẹ liếc về phía nàng, đen nhánh như nước đọng, lạnh lùng và dè chừng, tựa như loài xà xảo quyệt vô tình.

“Doanh Doanh chẳng phải đã đồng ý giúp ta rồi sao?”

Thế thì… sao lại còn vùng vẫy?

Vì sao lại không nghe lời?

Muốn bị trói lại, mới chịu sao?

Nửa khuôn mặt của Trưởng công tử, trong khoảng cách gần đến nghẹt thở, rơi vào đáy mắt Thôi Lan Nhân lại lạnh lẽo đến mức toát lên vẻ đẹp yêu mị, như một lệ quỷ mỹ lệ bị giam trong đêm đông, đến cả ánh lửa cũng không thể sưởi ấm được hơi thở hắn mang theo.

Thôi Lan Nhân bị dọa cho sững người, không dám nhúc nhích.

Kích… kích thích đến mức này sao…

Nàng sắp khóc rồi.

Thế nhưng nước mắt còn chưa kịp rơi, đã có một thứ gì đó trơn trượt, ẩm ướt rơi xuống từ giữa hai chân nàng.

Chẳng lẽ… lại là kinh nguyệt đến nữa sao?

Còn chưa kịp phân biệt kỹ càng, Tiêu Lâm đã lại cúi đầu, tiếp tục giúp nàng “lau đi” những giọt mồ hôi không ngừng rịn ra kia.

Ngay khoảnh khắc đó, da đầu nàng như tê dại, toàn thân run bần bật, đôi mắt mở to kinh hãi, đồng tử khẽ co lại, miệng lắp bắp: “Nhưng… đó là mồ hôi… phu quân không cần phải…”

“Là lỗi của ta,” Tiêu Lâm khàn giọng đáp, “khiến Doanh Doanh phải ướt đẫm thế này, há lại không lo liệu hậu sự cho tốt?”

“Nhưng mà…” Thôi Lan Nhân vừa muốn trốn tránh, nhưng lại không thể thoát được. Đầu lưỡi của hắn trườn qua làn da nàng, một lần lại một lần, lau đi lớp nước này, rồi lại để lại một tầng ướt át khác.

Nàng ngửa đầu, lồng ngực phập phồng dữ dội, từng hơi thở thoát ra từ mũi đều nóng hổi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo