TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 224

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nàng không thể động đậy, ngay cả đứng cũng không vững nữa. Nhưng Tiêu Lâm vẫn ôm giữ nàng thật chặt, một cánh tay vòng ra sau lưng đỡ lấy, khống chế mọi động tác của nàng, khiến nàng chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Nàng sợ lắm.

Nhưng lại thích cảm giác này đến phát cuồng.

Tâm trí nàng, hoàn toàn hỗn loạn.

xoạt xoạt xoạt.

Một tiếng “xoạt xoạt” như lưỡi rắn lướt qua không khí khẽ khàng kéo nàng về lại chút thần trí.

Nàng nhìn thấy ‘con rắn’ của Tiêu Lâm đang trườn từ chỗ hai người đang thân mật leo ra, nàng vốn hơi sợ rắn, tuy con rắn nhỏ này chưa từng cắn nàng, nhưng giờ phút này nàng lại đang trong trạng thái nhạy cảm đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng run rẩy. Vậy mà con rắn nhỏ kia chẳng hề sợ hãi, cứ chầm chậm bò vào trong tay áo nàng.

“Phu quân… a, ô ô…”

“Rắn bò vào rồi!”

Tiêu Lâm ngẩn người, ngẩng đầu lên hỏi: “Cái gì vào?”

Thôi Lan Nhân sợ đến run rẩy, giọng đứt quãng: “Rắn, con rắn của chàng… nó chui vào rồi.”

Tiêu Lâm bế nàng lên đặt ra giường, vén tay áo dưới ánh nến để kiểm tra, quả nhiên không thấy bóng dáng con rắn nhỏ đâu nữa.

“Hình như thiếp lại tới nguyệt sự rồi, chẳng lẽ con rắn bò vào trong đó…” Vừa nói, sắc mặt nàng cũng bắt đầu thay đổi, giọng có phần sợ hãi, nắm chặt tay áo Tiêu Lâm, như muốn hắn mau giúp nàng tìm.

“Chân thiếp… có thứ gì đó đang bò, phu quân mau xem thử đi!”

Hơi thở của Tiêu Lâm vốn đã rối loạn, giờ phút này lại càng như cuộn thành mớ tơ rối.

Thuốc vẫn chưa tan, hơi nóng từ dưới cứ như bốc thẳng lên tận óc.

Nhưng mà, nàng nói... nguyệt sự?

Ngay lúc này sao?

Hắn cúi đầu nhìn vạt váy nàng, khó khăn mở lời: “...Nàng… tự mình xem thử đi?”

Thôi Lan Nhân nhỏ giọng đáp: “Thiếp không dám.”

Nàng lại đưa mắt nhìn hắn, giọng run run như muốn khóc: “Phu quân, giúp thiếp với…”

Tiêu Lâm chầm chậm lướt tay xuống dưới vạt quần lụa rộng, chạm vào cổ chân mảnh mai của Thôi Lan Nhân. Cổ chân nàng gầy nhỏ như ngọc, đầu ngón tay hắn khẽ vuốt ve, luyến tiếc chẳng muốn rời.

“Phu quân…” Nàng khẽ rên rỉ thúc giục, khiến hắn đành buông bỏ.

Chân nàng nhỏ đến mức một bàn tay hắn cũng đủ vòng, ngón tay nhẹ nhàng men theo cổ chân, dọc theo cẳng chân mà trượt lên, qua đầu gối, bàn tay càng lúc càng mở rộng, đến mức không thể khép lại, đầu ngón tay vùi sâu vào làn thịt mịn màng mềm mại nơi đùi, như báo hiệu bàn tay hắn đang tiến gần đến nơi mẫn cảm nhất kia.

Chỉ thêm chút nữa thôi, quả nhiên hắn sờ thấy một vùng ươn ướt trơn nhẫy, nhưng tuyệt không thấy bóng rắn đâu cả.

“Không có rắn.”

Thôi Lan Nhân cũng cảm nhận được thứ dịch thể rỉ ra từ cơ thể mình đang bị hắn chạm vào, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng giục hắn rút tay ra, lau sạch, nhưng khi tay Tiêu Lâm được đưa ra dưới ánh sáng, cả hai đều thấy không có vết máu nào, chỉ là một lớp chất lỏng trong suốt như nước.

“Sao có thể chứ? Rõ ràng thiếp cảm thấy…”

Tiêu Lâm nhìn gương mặt ửng hồng, bóng loáng đầy xuân sắc của nàng, tim hắn run lên từng nhịp. Hắn cúi người, kề bên tai nàng khẽ nói:

“Doanh Doanh, nàng… không chán ghét ta đế vậy, đúng không?”

Thôi Lan Nhân mơ hồ khẽ “ừ” một tiếng, liền cảm thấy tay Tiêu Lâm lại lần theo đường cũ trở về.

Bàn tay lớn vòng quanh đôi chân nàng, chầm chậm vuốt ve mang theo dục vọng lặng lẽ bùng lên.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo