Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này trời còn chưa sáng, trong phòng phần lớn đèn đã tắt, chỉ còn vài ngọn nến tàn nơi góc phòng le lói ánh sáng mờ.
Thế nhưng Tiêu Lâm quá quen với gian phòng này, dù nhắm mắt cũng bước đi được. Chẳng mấy chốc, hắn đã đứng bên mép giường.
Trước đây giường còn được che bởi một tấm bình phong ba tấm thêu đầy lá ngân hạnh xanh ngọc, giờ chẳng rõ đã bị cất đi đâu mất rồi.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, chiếc màn cưới đỏ rực đã bị tháo xuống, thay bằng rèm thêu hoa văn quả hồng cam ấm áp. Loại hoa văn này, cả đời này của Tiêu Lâm e rằng cũng chẳng bao giờ treo lên giường mình, chỉ là… chiếc giường này, giờ đã không còn thuộc về hắn.
Người chiếm tổ chim khách lại chui rúc trong chăn ngủ thành một khối, đến cả ánh mắt sắc bén của Tiêu Lâm cũng không phân biệt nổi đâu là đầu đâu là chân.
Thật khó mà hình dung nổi cái khối đang ngủ đó, chính là thê tử mà hắn rước về bằng tám kiệu hoa danh giá.
Hắn giơ tay gõ nhẹ lên xà ngang trên giường, tiếng gỗ vang vọng ong ong, làm cả chiếc giường cũng khẽ rung.
Người đang nằm trong chăn hơi động đậy, rất lấy lệ phản ứng một chút, như thể chỉ là để chứng minh bản thân vẫn còn sống, chưa chết.
"Thôi..." Gọi là Thôi thị thì cứng nhắc quá, Tiêu Lâm ngập ngừng một lát rồi khẽ gọi, "Lan Nhân."
Người trong chăn im lặng như đã ngủ lại, bất ngờ cả tấm chăn động đậy, rồi từ một khe hở chui ra một cái đầu tóc tai rối bù.
"...Sao lại là chàng?"
Thôi Lan Nhân ngủ đến mức cả khuôn mặt trắng hồng, vẻ đẹp dịu dàng tỏa sáng, chỉ là mái tóc rối tung làm nàng trông cứ như một tiểu yêu vừa chui ra từ động núi nào đó, lơ ngơ không biết ngoài kia là năm nào tháng nào.
Tiêu Lâm lên tiếng nhắc: "Giờ là canh ba rồi."
"Ồ ồ đúng rồi." Thôi Lan Nhân vừa gật đầu, vừa chậm rãi ngồi dậy, đầu vẫn còn phủ trong chăn, cả người trông chẳng khác nào một chiếc bánh ú tam giác bọc kín từ trên xuống dưới.
Qua một lúc lâu, nàng nghiêng đầu hỏi lại: "…Canh ba?"
Não nàng rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Tiêu Lâm nhìn quanh, không hề tìm thấy dấu vết nào chứng minh đêm qua nàng đã dốc sức học hành, ngược lại lại phát hiện ra một chiếc áo lót và một chiếc quần lụa.
Chiếc áo vắt nơi đuôi giường, quần lụa thì một nửa bị kẹp trong chăn, nửa kia xoắn lại như một con rắn.
"......"
Tiêu Lâm thật sự không hiểu nổi, nàng phải ngủ kiểu gì mới có thể lột sạch xiêm y, lại còn dúi cả đầu vào trong chăn?
Ngay cả con rắn hắn nuôi, tư thế ngủ cũng đoan chính hơn nàng nhiều,luôn cuộn đuôi lại, gác đầu lên phần thân phía trên.
Nghĩ đến chuyện dưới chăn nàng chẳng còn bao nhiêu vải vóc che thân, Tiêu Lâm liền quay mặt đi, khẽ ho một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Đêm qua nàng nhớ được bao nhiêu? Có chỗ nào chưa rõ cần hỏi không?"
Nghe nhắc đến chuyện học, cuối cùng Thôi Lan Nhân cũng tỉnh táo hơn chút, vừa định buột miệng nói vài câu qua loa, thì chợt thấy nửa khuôn mặt mà Tiêu Lâm vừa quay đi.
Nhớ lại lời mẫu thân từng nói, trưởng công tử không gần nữ sắc, trong phòng ngay cả một a hoàn thân cận cũng không có.
Nàng từng nghĩ là nói quá lên, nhưng giờ xem ra, e rằng chẳng sai chút nào.
Hắn là loại lang quân mà ngay cả liếc nhìn chính thê mình trên giường cũng cảm thấy mạo phạm.
Nhưng càng thấy hắn nghiêm túc, Thôi Lan Nhân lại càng muốn phá vỡ.