TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 26

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Những năm tháng lăn lộn bên ngoài kiếm sống, nàng đã gặp đủ loại người giả nhân giả nghĩa.

Giống như có thứ nước bề mặt trong veo, nhưng chỉ cần khuấy nhẹ, bên dưới sẽ đục ngầu không chịu nổi.

Nàng luôn tin rằng trên đời không có ai hoàn mỹ. Dù bề ngoài không lộ ra sơ hở, thì cũng chỉ là cái lớp da che đậy khéo léo. Một khi xé lớp da đó ra, bên trong ai biết được có giấu bao nhiêu yêu ma quỷ quái?

Hiện trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, cô nam quả nữ, chính là thời cơ thử thăm dò tốt nhất. Tinh thần Thôi Lan Nhân lập tức tỉnh táo, len lén thò một tay ra khỏi chăn, trực tiếp nhắm vào ống tay áo của Tiêu Lâm.

Khóe mắt Tiêu Lâm vừa liếc đã thấy một đoạn cánh tay trắng mịn như tuyết đang lặng lẽ vươn tới, theo bản năng hắn nghiêng người tránh đi.

"Ai da!"

Thôi Lan Nhân kêu to một tiếng, khiến Tiêu Lâm không thể không quay đầu lại. Chỉ thấy nàng vẫn quấn mình trong chăn, thân thể nghiêng hẳn về phía mép giường, gương mặt ngẩng lên với đôi mắt long lanh nước như vừa bị ngã đau, ấm ức nói:
"Phu quân, chàng làm thiếp đau rồi..."

Âm điệu oán trách, ngân cao rõ ràng.

Thái dương Tiêu Lâm giật giật, gân xanh nơi thái dương khẽ nổi.

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng ai đó vấp phải bậc cửa, “uỵch” một tiếng, rồi tiếng cửa kêu “két,” kéo dài, sau đó là tiếng “cạch” nhẹ nhàng, cánh cửa đóng lại hẳn.

Trong những tiếng động ấy, Thôi Lan Nhân cắn môi nín cười, dùng khuỷu tay gắng gượng đỡ người dậy, thân mình khẽ run, rồi lại đổ xuống, thử đi thử lại mấy lần, miệng còn rên rỉ:

“Ư ư ư… đau quá… không được… không được…”

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chỉ nghe lời nàng lẩm bẩm, e là ai cũng tưởng hắn vừa làm điều gì thô bạo, hành hạ nàng đến mức không nhấc nổi người.

Vừa nói, nàng vừa động đậy đầy ngụ ý, giọng nói mềm mại như móng vuốt mèo con, vừa ngưa ngứa vừa chọc người đến mức không chịu nổi.

Tiêu Lâm nghe không nổi nữa, định quát nàng im miệng, nhưng những lời sắp bật ra lại không câu nào phù hợp, lại lo nàng được đằng chân lân đằng đầu.

Thôi Lan Nhân không phải hạng nữ tử bình thường, tâm tư xấu xa gần như sắp tràn cả ra khỏi khóe môi đang cố nhịn cười kia rồi.

Thế nên, Tiêu Lâm hơi nheo mắt lại, trong khoảnh khắc xuất thủ không chút do dự, ấn nàng nằm xuống giường, đồng thời bịt miệng nàng lại.

Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, mang theo sức mạnh không thể phản kháng.

Thôi Lan Nhân bị đè xuống, miệng cũng bị che kín, chỉ còn đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc là vẫn mở to. Trong đôi con ngươi đen lay láy kia, rõ ràng phản chiếu cái bóng to lớn đầy áp chế của hắn đang cúi xuống.

Ánh mắt ấy khiến tim Tiêu Lâm lệch đi một nhịp.

Hắn vốn không muốn ỷ thế hiếp người, lẽ ra nên buông tay ngay, nhưng chẳng hiểu sao lần này, tay hắn không động đậy, trong lòng còn trỗi dậy một ý nghĩ đầy bóng tối: chính là nàng tự chuốc lấy.

Hắn biết, Thôi Lan Nhân đang cố ý chọc giận hắn.

Nhưng hắn làm vậy không phải vì giận, chỉ là không muốn nghe nàng tiếp tục phát ra mấy thứ âm thanh khiến người bối rối kia. So với lời nói, hành động luôn nhanh chóng và hiệu quả hơn. Có thể cách làm không đúng, nhưng ít nhất hiện tại, nàng đã ngoan ngoãn im lặng, phải không?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 50 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo