TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 255

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Kỳ thực, nàng vốn rất ghét bị người khác thương hại như thể chỉ vì mình từng chịu khổ, từng bị dày vò mà phải sống cúi đầu rụt cổ như một con người đáng thương, thảm hại, bất công.

Vì thế nên nàng mới phản cảm khi mẫu thân cứ khăng khăng muốn che đậy hết những dấu vết trong quá khứ.

Mẫu thân muốn gột sạch tất cả, còn nàng thì cố chấp giữ lấy bản thân như nguyên vẹn.

Nàng rất ổn, nàng không khổ, nàng không cần thay đổi.

Nhưng thực chất… chẳng qua là vì nàng quá kiêu hãnh, không muốn thừa nhận rằng mình từng rất đáng thương, rất đáng buồn, tự ti mà lại tự tôn.

Tiêu Lâm ôm chặt lấy nàng, khẽ vuốt đầu, từng đường tóc dài được bàn tay hắn nhẹ nhàng chải vuốt như đang an ủi.

Thôi Lan Nhân là nữ lang nhà họ Thôi, là thê tử của hắn. Nàng vốn nên được trưởng thành trong an ổn thuận hoà, vậy mà lại rơi vào dòng xoáy cuồng lưu, bơ vơ không nơi nương tựa…

Hồi lâu sau, hắn mới khẽ lên tiếng:
“Về sau ta sẽ không trói nàng nữa.”

Thôi Lan Nhân không ngờ chủ đề lại bẻ lái đột ngột như vậy, phản ứng theo bản năng:
“À… cái đó, thiếp không để ý đâu.”

“...?”

Động tác vuốt đầu của Tiêu Lâm khựng lại.

Thôi Lan Nhân: “……”

Chết rồi. Trưởng công tử sẽ không nghĩ nàng có… sở thích kỳ lạ đấy chứ?

Dù hay hay dở, lời từ đáy lòng cũng đã nói ra cả rồi, nhưng hai người vẫn chẳng khác gì thường ngày, bên ngoài không có chút dấu hiệu nào bất thường, vẫn bình thản như cũ.

Hôm đó Thôi Lan Nhân tỉnh sớm mà lại rảnh rỗi, dùng xong điểm tâm liền hớn hở lôi sách ra đọc.

Tiêu Lâm từ ngoài trở về, liền thấy nàng nằm bò bên mép giường, hai chân khẽ đung đưa.

Lúc thì phấn khích, khi lại cười lén, rồi bỗng thở dài sườn sượt chỉ trong chớp mắt đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc. Hắn liếc qua tựa sách nàng đang đọc “Quyền Tướng Đoạt Giai”.

Tiêu Lâm trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
“Truyện gì vậy?”

Thôi Lan Nhân nghe thấy giọng mới đặt sách xuống, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn hắn.

Trưởng công tử trước giờ chưa từng tỏ ra hứng thú với mấy quyển truyện tình cảm nàng hay đọc.

Nàng giơ sách lên lắc lắc, ý bảo: tự chàng xem đi.

Tiêu Lâm bước đến, cầm sách từ tay nàng, liếc nhìn trang đang đọc.

Chỉ thấy dòng chữ viết:

“Nam nhân ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế rộng, nhìn giai nhân trước mắt, nhướng mày cười nói: ‘Nàng cũng không muốn phu quân mình mất chức quan này chứ?’

Nữ tử không còn cách nào khác, đành rưng rưng nước mắt mà thuận theo yêu cầu của hắn.”

Thôi Lan Nhân cảm thán:
“Xem ra, người có quyền lực thật sự có thể muốn làm gì thì làm, còn nữ tử vì tình mà bị trói buộc, cuối cùng không thể không khuất phục.”

Tiêu Lâm chỉ ra mấu chốt:
“Là do trượng phu của nữ tử ấy bất tài, không bảo vệ nổi thê tử của mình.”

Rồi hỏi nàng:
“Đã không thích, sao nàng vẫn đọc?”

Thôi Lan Nhân suy nghĩ một lát, rồi thành thật đáp:
“Quyền tướng tuy có đủ mọi thứ nhưng lại phải dùng thủ đoạn đê hèn để cầu xin tình cảm của người khác, tuy ở cao nhưng chẳng khác nào thấp hèn như bùn đất. Thiếp thích xem kẻ cao ngạo bị vạch trần, thích nhìn người đứng trên cao cúi đầu... Dù hơi kỳ quặc, nhưng thiếp thích lắm.”

Nàng tự nhận bản thân có phần “khẩu vị” hơi lệch lạc.

Tiêu Lâm nhìn nàng chăm chú, như đang thật sự nghiền ngẫm điều gì.

Thôi Lan Nhân cảm thấy ánh mắt của Trưởng công tử như muốn nhìn thấu cả nội tâm mình, bỗng thấy hơi chột dạ, lập tức ngồi dậy nghiêm túc, chuyển chủ đề:
“Phu quân hôm nay không phải vào rừng cùng Thánh thượng sao?”

“Thánh thượng thân thể bất an,” Tiêu Lâm chỉ nhắc sơ, thân thể của Hoàng đế xưa nay luôn là bí mật, chỉ có người thân cận mới được biết, sau đó hắn liền chuyển sang chuyện muốn dẫn nàng ra bờ sông Hoài cưỡi ngựa.

Hắn vốn quay về là vì chuyện đó.

Thôi Lan Nhân không nhịn được lầm bầm:
“Đêm qua cưỡi đủ rồi, giờ có thể không cưỡi nữa không…”

Trưởng công tử lập tức phản bác, nói nàng đã hứa để hắn dạy cưỡi ngựa, thế mà lại để người khác dạy trước là thất tín.

Thôi Lan Nhân không ngờ Tiêu Lâm lại để bụng chuyện này như thế.

Không những tối qua bắt nàng đem hết tư thế đã học ra “thực hành” từng cái một, làm sai thì bắt sửa, bắt luyện lại, làm đi làm lại đến khi thuần thục mới thôi.

Giờ còn bắt nàng cưỡi ngựa thật, lại còn nói:
“Tối qua chỉ là lý thuyết, muốn kiểm tra nàng có học hành nghiêm túc không, vẫn phải lên ngựa thật mới biết được.”

Sớm biết thế thì nàng đã chẳng dùng hắn làm “vật cưỡi luyện tập” đêm qua! Lẽ ra phải đổi tư thế thoải mái hơn, tiết kiệm sức hơn ấy chứ!

“Nhưng mà…” Thôi Lan Nhân đảo mắt lia lịa, cố vắt óc nghĩ lý do thoái thác.

Nói là mệt ư? Không được, sáng sớm nàng còn mạnh miệng bảo mình tràn đầy sinh lực, tinh thần phấn chấn, giờ mà lật lọng thì chẳng phải tự tát vào mặt mình?

Nói là bị thương ư? Càng không xong, tối qua Tiêu Lâm đã kiểm tra từng tấc một rồi. Nói dối cũng chỉ chuốc lấy thêm một trận “kiểm tra chuyên sâu” nữa mà thôi.

Thôi Lan Nhân đỏ mặt, vội vàng lắc đầu lia lịa.

“Chỉ là học cưỡi ngựa mà thôi, có gì phải sợ?” Tiêu Lâm bỗng vươn tay, dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên, giọng điệu bình thản:
“Chẳng lẽ nàng không sợ phu quân mình biết giữa hai ta có giao ước riêng tư từ trước?”

Thôi Lan Nhân tròn mắt ngơ ngác.

Ngẩng đầu liền thấy Trưởng công tử mặt không biểu cảm, như thể hoàn toàn vô tình, lạnh nhạt.

“Hay là,” ánh mắt hắn lạnh đi mấy phần, “nàng không để tâm việc phu quân mình mất chức quan hiện tại?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo