TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 256

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân thực sự quá đỗi kinh ngạc, đến nỗi hai mắt quên cả chớp, nàng chỉ có thể ngẩn người nhìn Trưởng công tử.

Nàng vạn lần không ngờ tới!

Trưởng công tử chỉ liếc mắt một cái mà đã có thể nắm bắt được tinh túy trong thoại bản kia!

Chẳng lẽ đây là do thiên tư dị bẩm?

Mãi một lúc sau, Thôi Lan Nhân mới có thể chậm rãi hoàn hồn, nàng đưa bàn tay trắng mịn khẽ đặt lên cánh tay hắn, dịu giọng từ chối:

“Trưởng công tử là bậc cao khiết thanh phong, khí cốt đoan chính, là tấm gương trong các gia tộc thế gia, người người kính ngưỡng. Lẽ nào vì tiểu nữ mà lại tự hạ thân phận, rước lời đàm tiếu... chuyện ước định giữa chúng ta, vẫn là thôi nhắc đến thì hơn.”

Thôi Lan Nhân sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy của hắn, nàng chỉ thuận nước đẩy thuyền khen hắn một hồi, rồi chân thành khước từ.

Nói xong, nàng còn nâng đôi mắt long lanh nhìn Trưởng công tử, vẻ mặt thành khẩn cảm động, chỉ là bàn tay nhỏ kia thì đang âm thầm ra sức, muốn gạt đi bàn tay đang làm loạn của hắn.

Nhìn gương mặt vừa yếu mềm lại vừa kiên cường ấy, trong lòng Tiêu Lâm dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Tựa như chính mình hóa thân thành vị lang quân si tình mà không được đáp lại trong thoại bản, dù có ép buộc cũng không thể toại nguyện, chẳng thể khiến nữ tử này thuận theo ý mình.

Không cam lòng, không phục, không hài lòng, bao cảm xúc trào dâng cùng một lúc.

Ngay khoảnh khắc ấy, hắn bỗng cảm thông sâu sắc với tâm tư của "quyền tướng" trong thoại bản.

Phu quân của nàng thì có gì hơn người, lại khiến nàng một lòng một dạ, sống chết không rời?

Hắn rốt cuộc có điểm nào không sánh kịp?

Giờ khắc này, Tiêu Lâm chẳng muốn làm một Trưởng công tử cao khiết thanh phong gì nữa.

Hắn chỉ muốn hái đoá hoa trước mắt này, nhốt vào bình ngọc của riêng mình, để nàng chỉ nở cho một mình hắn xem.

Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Lan Nhân lên cao thêm một chút, ánh mắt bạo dạn lướt dọc theo chiếc cổ trắng mịn, thẳng xuống tới vùng bóng tối nơi cổ áo giao nhau.

Lồng ngực nàng phập phồng theo từng hơi thở, ánh nhìn hắn cũng theo đó mà rung động.

“Vậy nếu ta cứ ép nàng phải đồng ý thì sao?”

“Vậy thì thiếp vẫn chỉ có thể từ chối hảo ý của Trưởng công tử thôi.”

Không ngờ Trưởng công tử lại càng lúc càng nhập vai, diễn đến mức không chịu dừng?

Thôi Lan Nhân hừ khẽ một tiếng, dùng cả hai tay cố gỡ những ngón tay ban nãy còn chưa lôi ra được.

Nào ngờ lại chẳng thành công, còn bị Tiêu Lâm dùng ngón tay kẹp lấy cằm nàng, giọng thấp trầm:

“Nàng muốn từ chối ta sao?”

Ngón cái của hắn còn quá đáng hơn, ấn lên môi dưới của nàng mà day nhẹ vài lần.

Chỉ là Thôi Lan Nhân không dám tức giận.

Bởi ánh mắt kia đang giam giữ nàng, một đôi đồng tử trong suốt tựa hồ như đầm sâu không đáy.

Tựa như chỉ cần nàng lỡ bước một lần, nàng sẽ chìm vào đáy nước mãi mãi không nổi lên.

Hoặc có khi, chẳng đợi nàng bước vào, đầm nước ấy cũng sẽ chủ động nuốt chửng lấy nàng.

Một luồng khí lạnh lẽo rịn khắp lưng, khiến Thôi Lan Nhân sợ hãi mà túa cả mồ hôi lạnh.

Nàng không thể rời mắt khỏi Tiêu Lâm đang ở ngay trước mặt được.

Trưởng công tử vai rộng chân dài, xương lớn thịt rắn, thân hình cao lớn hơn nàng không ít…

Lúc này, tuy hắn vẫn giữ khoảng cách một bước với nàng, nhưng dáng vẻ khom lưng cúi người như muốn bao trùm lấy nàng, lại mang theo thế áp bức tựa núi cao chót vót, mây đen đè nặng cả thành trì, khiến người ta không khỏi cảm thấy áp lực như có một vật khổng lồ sừng sững ngay trước mặt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo