Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc ấy, Thôi Lan Nhân cảm nhận sâu sắc sự thay đổi trong con người Tiêu Lâm.
Hắn không còn là vị phu quân dễ dỗ dành, chỉ cần vài câu ngọt ngào là đã quay vòng vòng quanh nàng nữa, mà là Trưởng công tử quyền khuynh thiên hạ, hành sự tùy ý cũng chẳng ai dám trách cứ nửa câu.
Nhưng, đây rốt cuộc là bộ mặt thật của hắn, hay chỉ là vai diễn hắn cố tình thể hiện ra?
Trước khi thành thân, Thôi Lan Nhân chưa từng gặp mặt hay tiếp xúc với Trưởng công tử.
Nàng chỉ có thể dựa vào những lời đồn để phác họa một hình tượng: Trưởng công tử họ Tiêu, người khoác sương giẫm tuyết, phẩm hạnh đoan chính.
Kềm chế, giữ lễ, ôn hòa, đó là ấn tượng đầu tiên của nàng về hắn.
Sau khi thành thân, nàng lại gán thêm cho hắn vài từ: cổ hủ, nhạt nhẽo.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ bị hắn uy hiếp, cưỡng ép như thế này.
Thật chẳng khác gì những quyền thần trong thoại bản, vì yêu mà hóa cuồng, vì không được đáp lại mà trở nên đáng sợ.
Đôi mắt Thôi Lan Nhân chợt sáng bừng.
Đây quả thật là một cảm giác mới mẻ.
Cứ như thể đổi hẳn một vị phu quân vậy.
Đúng lúc đó, Tiêu Lâm lại chậm rãi lên tiếng:
“Vậy nghĩa là, nàng chẳng còn để tâm đến phu quân của mình nữa? Cũng không còn yêu hắn sâu đậm, nếu đã như vậy, sao không thể đáp ứng ta một lần?”
Một lời ấy khiến Thôi Lan Nhân sững sờ đến choáng váng.
Nghĩ kỹ lại, nàng liền buồn bực vô cùng.
Trưởng công tử thật giỏi khéo mồm khéo miệng, lập luận chu đáo khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, nói gì cũng không xong.
Nếu bảo là để tâm...
Vậy thì nàng hẳn phải lo lắng chuyện “hắn” bị vạch trần, mất chức mất quyền, cũng đành cân nhắc đến điều kiện của Tiêu Lâm.
Nếu bảo là không để tâm...
Đã không để tâm rồi, thì sao lại không giữ lời hứa, không chịu theo ý hắn?
Thôi Lan Nhân trăn trở hồi lâu, bỗng nhớ tới tình tiết trong một quyển thoại bản khác, trong lòng cười thầm ba tiếng, lập tức nghĩ ra đối sách.
Nàng chớp mắt hai cái, giọt lệ liền lăn dài trên má, giọng ngập ngừng thổn thức:
“Thiếp tất nhiên là để tâm đến phu quân của mình rồi. Nếu trưởng công tử thật sự ép người như vậy... thì cũng xin cho phu quân thiếp chút lợi ích, thăng quan cũng được, phong tước cũng xong.
Nếu là như vậy, để thiếp cùng trưởng công tử cưỡi một lần ngựa... cũng chẳng sao.”
Sắc mặt Tiêu Lâm lập tức biến đổi liên hồi, khi thì kinh ngạc, khi thì nghi hoặc, lúc lại giận dữ.
Cứ như thể hắn đã bị đẩy ngược lại vào vai “phu quân”.
Vợ của mình... lại vì muốn hắn được thăng chức tiến tước mà thuận theo người khác, chuyện này hắn sao có thể chấp nhận cho được?
Một lúc sau, hắn mới đưa ngón tay nhẹ nhàng chấm đi giọt lệ còn đọng nơi cằm nàng, thấp giọng hỏi:
“Nếu phu quân của nàng biết nàng vì hắn mà chịu uất ức thế này... chưa chắc đã thấy vui lòng đâu, nhỉ?”
Thôi Lan Nhân lại cố ép ra hai giọt nước mắt, bàn tay mềm mại khẽ siết lấy cánh tay Trưởng công tử, giọng nũng nịu van nài:
“Vậy nên... xin Trưởng công tử hãy giữ kín bí mật này cho thiếp, đừng để phu quân thiếp biết được. Phu quân thiếp tính tình đoan chính thiện lương, lại thuần khiết dịu dàng, e rằng không chịu nổi đả kích như thế... Chỉ cần Trưởng công tử đồng ý, mọi sự thiếp đều nghe theo ngài, có được không?”