Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nói mà như đang thật lòng, cứ như thật sự có một vị phu quân thiện lương thuần khiết, lại yếu đuối dễ tổn thương đến thế.
Tiêu Lâm nhìn chằm chằm nữ tử “yếu đuối” trước mắt.
Trong lòng hắn xen lẫn bao cảm xúc, vừa mãn nguyện sung sướng, lại vừa giận dữ và nghi hoặc.
Thôi Lan Nhân như vậy, rốt cuộc là yêu hay không yêu cái người gọi là “phu quân” kia?
Một câu hỏi đơn giản lại khiến chính hắn sa vào vòng luẩn quẩn.
Nếu nàng không yêu phu quân mình, thì sao lại luôn vì hắn mà nghĩ trước lo sau?
Nếu nàng yêu phu quân mình, vậy sao lại có thể chấp nhận một điều kiện vô lý đến thế?
Thôi Lan Nhân không giống các tiểu thư danh môn thông thường.
Tư tưởng và lời nói của nàng luôn bất định, khiến người khác khó bề thấu hiểu.
Hắn càng muốn tìm hiểu, lại càng thấy rợn người.
Vừa muốn vạch rõ chân tướng, lại sợ bản thân chẳng thể nào chấp nhận được kết quả sau cùng.
Trong lòng Tiêu Lâm có muôn vàn cảm xúc đan xen.
Nữ tử kia vẫn đang khẽ lắc cánh tay hắn, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, chỉ là trong ánh mắt long lanh kia lại viết rõ hai chữ: “không ngoan”.
Trái tim Tiêu Lâm như bị nàng cào nhẹ một cái, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng nàng lại nhanh nhẹn né tránh, như thể thực sự không cho chạm vào.
Vẻ mặt nàng dè dặt, dáng điệu đúng chuẩn “nữ nhân đã có chồng”.
Cổ họng Tiêu Lâm khô rát, lòng càng thêm ngứa ngáy, hắn quyết định chiều theo trò đùa này đến cùng.
“… Vậy thì làm theo lời nàng đi.”
Thôi Lan Nhân chớp mắt, lanh lợi nói: “Vậy, thiếp thay mặt ‘phu quân’ đa tạ Trưởng công tử?”
Ven sông Hoài quanh năm gió lớn, Tiêu Lâm đã chuẩn bị sẵn một chiếc áo choàng dày cho nàng.
Thôi Lan Nhân được hắn bế lên ngựa, quấn trong áo choàng thật kín.
Dây cương để mặc nàng điều khiển, Tiêu Lâm chỉ ngồi sau lưng nàng, như trấn giữ một tòa thành.
Thôi Lan Nhân mấp máy môi, lại cố ý sửa hai chữ “phu quân” thành “Trưởng công tử”, nghịch ngợm hỏi:
“Trưởng công tử không sợ bị ngã ngựa sao?”
Hôm qua nàng cưỡi là con ngựa cái hiền lành mà công chúa đã chọn, nàng nằm sấp trên lưng ngựa, vươn chân ra là chạm được đất, cho dù có rơi xuống cũng chẳng sợ.
Nhưng Trưởng công tử thì khác, người cao, ngựa cũng phải xứng tầm, thân hình cao lớn…
Với độ cao này, dù là Tiêu Lâm ngã xuống cũng chưa chắc thoát nạn.
Tiêu Lâm ôm lấy eo nàng qua lớp áo choàng, thấp giọng cười: “Nàng là đang lo nếu ta ngã chết, sẽ chẳng còn ai giúp ‘phu quân’ nàng thăng quan tiến chức nữa sao?
Vậy thế này, nàng có thể yên tâm rồi?”
Thôi Lan Nhân lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao Tiêu Lâm nhất quyết bắt nàng khoác chiếc áo choàng này, bởi vì từ bên ngoài không nhìn thấy được tay chàng đang đặt ở đâu.
Chẳng phải là đang tạo điều kiện cho chàng giở trò hay sao?
Thôi Lan Nhân lạnh sống lưng rùng mình một cái, âm thầm tự trách vì sao mãi đến giờ nàng mới ngộ ra.
Tiêu Lâm lại siết chặt cánh tay đang ôm eo nàng của mình, cúi đầu, kề sát bên má nàng, cố tình hỏi:
“Doanh Doanh, sao nàng lại run thế? Còn lạnh à?”
Tai của Thôi Lan Nhân bị hắn chọc đến ngứa ngáy vô cùng, nàng rất muốn đưa má cọ vào để đỡ ngứa, nhưng vừa nghĩ đến nếu lúc này mà nàng tựa về phía sau, không biết Trưởng công tử lại buông lời trêu ghẹo xấu hổ thế nào nữa…
Thành ra nàng chỉ đành tự đưa tay lên khẽ kéo tai mình.