Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thiếp chỉ là nhất thời chưa quen việc quá thân cận với Trưởng công tử mà thôi.” Thôi Lan Nhân cố chấp nói, hai tay nắm chặt dây cương, ngồi thẳng lưng như cây tùng, tỏ rõ thái độ tuyệt đối không dựa về phía sau.
Tiêu Lâm bật cười, cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt bảo:
“Đi thôi.”
Thôi Lan Nhân buông dây cương, hai chân khẽ thúc vào bụng ngựa.
Con ngựa đen giật tai, hừ một tiếng, rồi liền tung vó phi nước nhỏ về phía trước.
Phía sau hai người, Cảnh Lan, Cảnh Trừng cùng tám thị vệ khác cũng lặng lẽ theo sau, cùng tiến về phía Bắc, tới bờ Hoài thủy.
Thôi Lan Nhân vẫn luôn căng thẳng nắm chặt dây cương, đã hạ quyết tâm phải nghiêm túc điều khiển ngựa, an ổn đến nơi.
Nào ngờ người phía sau chẳng hề bận tâm đến chuyện an nguy, cứ tìm cách làm loạn.
Lúc thì bàn tay hắn đặt lên bụng dưới nàng, lúc lại mượn đà ngựa xóc nảy để sát hẳn người vào lưng nàng, không thì cũng là liên tục lên tiếng trêu chọc:
“Cách cưỡi ngựa này nàng học ở đâu ra thế? Là ‘phu quân’ dạy sao? Hắn dạy nàng thế nào?”
Mặt Thôi Lan Nhân ửng đỏ, mím môi không chịu đáp lời.
Như thể người sau lưng chỉ là một kẻ xa lạ, chẳng thể cùng nàng chia sẻ bí mật gì cả.
“Không muốn nói thì thôi…nhưng sao tai nàng lại đỏ thế?”
Hắn không chút khách khí. Thôi Lan Nhân cũng chẳng chịu để yên, cố ý đáp lại:
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến Trưởng công tử, là giữa thiếp và ‘phu quân’.”
Quả nhiên phía sau im lặng hẳn.
Chưa kịp để Thôi Lan Nhân vui mừng được bao lâu, cánh tay của Tiêu Lâm đang vòng trước bụng nàng liền siết chặt hơn, khiến phía sau lưng cùng cả phần hông nàng áp sát hẳn vào người hắn.
Nóng quá…
Cứng quá…
Lần này, Tiêu Lâm không dùng áo choàng để ngăn cách, mà cứ thế kề sát vào người nàng, giọng trầm khàn bên tai:
“Doanh Doanh, nàng không cảm thấy chuyện này… bất công sao?”
“…Chuyện gì cơ?”
“Ta giúp ‘phu quân’ nàng thăng quan tiến tước, còn nàng chỉ cần cùng ta cưỡi một vòng ngựa…”
Con tuấn mã của Tiêu Lâm là ngựa quý, không cần thúc giục cũng có thể vững vàng chạy về phía trước.
Lúc này Thôi Lan Nhân vẫn nắm hờ dây cương, sớm đã chẳng còn tâm trí điều khiển ngựa nữa.
Trong đầu nàng toàn là câu nói tràn ngập ám chỉ kia của Tiêu Lâm.
Chẳng lẽ… là cái ý đó thật sao?
Phía sau vẫn còn tiếng vó ngựa vang vọng mơ hồ, ánh nắng giữa trưa sáng chói đang chiếu thẳng từ đỉnh đầu xuống, thân nàng tuy được áo choàng phủ kín, cho dù có người tiến lại gần cũng tuyệt chẳng thể nhìn ra dưới lớp áo kia có một bàn tay lớn đang làm càn trên người nàng.
Nhưng bản thân nàng cưỡi ngựa còn chưa xong, huống hồ đây lại là lần đầu tiên ở trên lưng con ngựa này, không khỏi càng thêm bối rối, sinh ra ý muốn thỏa hiệp, cất giọng khẽ:
“Phu…”
“Suỵt.” Tiêu Lâm ngắt lời nàng, cười nói:
“Giờ đổi cách xưng hô còn sớm quá đấy, Doanh Doanh. Đợi khi nàng khiến ‘phu quân’ của mình hài lòng rồi, đổi cũng chưa muộn…”
Thôi Lan Nhân nhất thời không rõ lời Tiêu Lâm vừa nói “phu quân” là đang chỉ vị phu quân mà bọn họ bịa ra để mưu cầu vinh hoa thăng chức… hay là chỉ chính hắn...
Tiêu Lâm bất ngờ giật dây cương, khiến đầu ngựa lệch sang phải, dẫn thẳng vào khu rừng rậm bên cạnh.
Tim Thôi Lan Nhân bắt đầu đập thình thịch.
Tốt rồi, giờ thì nàng biết “phu quân” hắn nói đến là ai rồi.