TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 260

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bóng cây đung đưa đổ lên người họ, địa hình trong rừng phức tạp, lổn nhổn đá vụn và cành khô, nhấp nhô không bằng phẳng, khiến lưng ngựa dằn xóc không ngừng, thân thể Thôi Lan Nhân bị va vào lòng Tiêu Lâm khắp nơi, mông nàng lại chẳng thể tránh khỏi việc… va chạm gần gũi với hắn.

Thị vệ phía sau không theo vào rừng, chỉ bám sát từ bên ngoài, qua từng tầng từng lớp bóng cây.

Ngay cả thị vệ mà hắn cũng sắp xếp đâu ra đó, Thôi Lan Nhân thật chẳng còn chỗ mà cầu may nữa rồi!

Nàng túm lấy cánh tay đang đặt trước bụng mình của Tiêu Lâm, nghiêm giọng trách móc:
“Trưởng công tử chẳng phải trước kia từng nói, mấy chuyện tà môn ngoại đạo thế này đều là thường phong bại tục hay sao?”

Người phía sau im lặng một chốc, rồi lại thản nhiên đáp:
“Đó là ‘phu quân’ nàng nói, nào phải ta.”

Thôi Lan Nhân thầm mắng: Phu quân của ta chẳng phải chính là ngài hay sao, đến nước này rồi còn đóng kịch làm gì nữa chứ!

Chẳng lẽ… hắn thật sự định diễn thành hai người riêng biệt?

Nếu thật là như thế, nàng cũng chẳng dám chắc mình có chịu đựng nổi hay không!

Tim Thôi Lan Nhân càng lúc càng loạn, bụng dưới như bị siết chặt, chưa kịp xảy ra chuyện gì nhưng nàng đã thấy hồi hộp đến thắt ruột.

Nàng vội túm lấy tay Tiêu Lâm, lắp bắp đổi giọng:

“Ta… ta đột nhiên cảm thấy… vị ‘phu quân’ kia… cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi!”

Tốt lắm, mới đó đã chẳng quan trọng rồi.

Tiêu Lâm chẳng buồn để ý đến cái đau nhói nhỏ xíu nàng gây ra, chỉ dùng đầu gối khẽ nghiêng, đẩy chân nàng sang một bên, ý bảo nhường bàn đạp ngựa.

Thôi Lan Nhân cứ tưởng hắn sợ nàng không điều khiển được ngựa, định tiếp quản, bèn ngoan ngoãn nhường ra.

Nào ngờ lại nghe hắn lạnh nhạt ra lệnh:

“Bây giờ… ngồi lên đùi ta.”

Thôi Lan Nhân còn đang do dự, thì đầu gối của Tiêu Lâm đã len xuống dưới chân nàng, nhẹ nhàng nâng nàng lên.

Nói là để nàng ngồi, chẳng bằng nói là trực tiếp giữ chặt lấy nàng, tư thế này thực sự chẳng mấy đứng đắn.

Phía sau còn có vật cản, nếu không sợ bị đâm thì cũng e là sẽ ngồi trúng, Thôi Lan Nhân chỉ đành giữ thân nửa lửng lơ, dựa vào đôi chân đang run lên vì sức căng để gắng gượng chống đỡ, không dám ngồi thật.

Nhưng Trưởng công tử lại chẳng có chút kiêng dè nào, tay hắn vắt ngang bụng nàng, dùng sức đè nàng ngả về phía sau.

Vạt váy và áo ngoài đã bị vén lên từ lâu, hai người giờ chỉ còn cách nhau một lớp quần mỏng bên dưới váy, vải lót mềm mại, lại thông thoáng, đến độ nhiệt độ và độ ẩm cũng dễ dàng truyền qua nhau.

Ngón tay của Tiêu Lâm mang theo hơi ẩm, cứ thế mà từng chút từng chút làm bẩn lớp vải vốn còn sạch sẽ bên cạnh. Tay Thôi Lan Nhân không biết nên bắt lấy hắn hay buông tha cho hắn, bụng dưới của nàng khẽ co lại, cố gắng điều hòa luồng cảm xúc đang bị kéo căng hết mức trong cơ thể mình.

Đúng lúc ấy, Tiêu Lâm bỗng dừng lại, giọng trầm thấp hỏi khẽ:

“Phu quân của nàng... cũng từng để nàng cưỡi ngựa thế này sao?”

Thôi Lan Nhân vừa phải tự kiềm chế bản thân, vừa phải giữ chặt lấy áo choàng, sợ bị gió thổi tung lên, để lộ lớp váy áo rối bời bên dưới.

Không ngờ Tiêu Lâm còn cố tình bày ra trò này, suýt nữa khiến nàng luống cuống không giữ được, tức giận đáp lại:

“Lúc đó... chẳng phải Trưởng công tử đang núp dưới gầm giường sao?”

Tiêu Lâm: “……”

Một Trưởng công tử chưa bị thoại bản đầu độc thật sự cũng không thể tưởng tượng nổi chuyện lại có thể rẽ hướng kỳ dị đến thế.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo