TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 261

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Xét về khoản bịa chuyện linh hoạt, hắn tuyệt đối không bì kịp Thôi Lan Nhân, nên bị câu này của nàng khiến cho sửng sốt hồi lâu.

Dẫu khó tin, nhưng từ cái thoại bản Quyền tướng đoạt mỹ kia mà nói, những câu chuyện ấy vốn đã chẳng hề có chút đạo lý nào.

Chính vì phá vỡ lễ giáo, vượt ranh cấm kỵ, mới đem đến cho con người một loại khoái cảm tinh thần vượt thoát mọi trói buộc.

Tiêu Lâm bản thân cũng chính bởi vì vậy mà mới có hành vi lỗ mãng lúc này. Hắn đưa tay xuống tận cùng, miệng hỏi:

“Thì ra nàng biết ta ở dưới gầm giường?”

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi đã khiến ngực Tiêu Lâm như bị lửa đốt, tim đập dồn dập, cả bàn tay cũng mất kiểm soát, dường như chỉ có làm như vậy mới giải tỏa được sự rối loạn trong lòng hắn.

Thôi Lan Nhân khẽ run, hai chân gồng cứng, ngay cả vùng eo sau cũng bắt đầu ê mỏi. Nàng ngửa đầu tựa vào ngực hắn, mắt hơi lim dim, nhìn mông lung lên khoảng không phía trên, miệng lẩm bẩm:

“Phải đó... cho nên, Trưởng công tử… ừm… cũng không muốn người khác biết... biết bản thân có sở thích kỳ quái, phải không?”

Nghe vậy, da đầu Tiêu Lâm tê rần, như thể thật sự bị người kéo ra giữa chốn đông người.

Những suy nghĩ âm u, hành vi buông thả, hết thảy đều bị thiên hạ phơi bày trước mắt.

Hắn không còn chỗ để trốn, chẳng khác nào một yêu quái bị đóng đinh lên giá xử tội, để mặc người đời soi xét.

Hắn có sợ không?

Tất nhiên là sợ.

Từ nhỏ hắn đã sống theo quy củ, luôn là một quý công tử đứng đắn trong miệng người đời.

Nhưng trong mắt Thôi Lan Nhân lúc này, hắn sớm chẳng còn là một quân tử gì nữa, mà chỉ là một nam nhân phàm tục, si mê đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc của nàng.

Lại là một kẻ giả dối, đê tiện, điên cuồng mang bệnh.

Những mặt hắn khát khao được người khác nhìn thấy, mong muốn được thấu hiểu nay đều bị nàng nhìn thấu, như những vết bùn từ đáy nước trồi lên, từng chút một nổi lềnh bềnh trước mặt nàng.

Thế nhưng Thôi Lan Nhân không kinh ngạc, không hoảng sợ, chỉ dịu dàng, khoan dung, từng chút một ôm trọn lấy tất cả những phần chân thực và điên loạn của hắn.

Nghĩ đến đây, trong lồng ngực Tiêu Lâm nóng như thiêu đốt.

Hắn siết lấy eo nàng, ôm nàng chặt vào lòng, không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng thúc ngựa tiến về phía trước.

Thân thể hai người không ngừng cọ xát, nhiệt độ dâng cao, dấu vết ẩm ướt cũng dần lan rộng.

Dù đầu óc đã rối loạn vì cảm xúc, Thôi Lan Nhân vẫn còn chút tỉnh táo, đủ để nhận ra lớp vải trên người hai người vẫn chưa bị xé rách.

Nàng không dám làm hỏng y phục, sốt ruột muốn tự tay tháo ra, nhưng lại bị Tiêu Lâm ngăn lại, hắn nắm lấy tay nàng, không cho động vào.

Thôi Lan Nhân không hiểu: Trưởng công tử chẳng lẽ không sợ làm rách quần áo sao?

Tiêu Lâm vẫn đang cố điều hòa hơi thở dồn dập của mình.

Hắn ban đầu chỉ muốn trêu chọc nàng một chút, tuyệt đối không định đi xa đến thế này, huống hồ là ở ngoài rừng núi, không có y phục để thay, càng sợ có sơ suất xảy ra chuyện lớn.

Chỉ là... hắn đã đánh giá quá cao năng lực kiềm chế của mình — thoáng chốc, hắn đã hoàn toàn thất thủ.

“Đừng nhúc nhích nữa,” giọng hắn khàn khàn, như đang áp chế dục vọng, “nàng cứ thế này… ngồi với ta một lúc là được.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo