Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân trợn tròn mắt, cuối cùng cũng hiểu hắn định làm gì. Tức thì, nàng cựa quậy trong lòng hắn, bất mãn rên rỉ, uất ức lên tiếng:
“Vậy ngài chuẩn bị áo choàng làm gì, còn lên xuống vuốt ve ta, lại nói một đống lời mờ ám… ta còn tưởng rằng… Hừ! Mau lấy tay ra khỏi người ta đi!”
Câu cuối, nàng giận dữ ra lệnh, đầy oán trách.
Làm nàng hiểu lầm đến mức này, Tiêu Lâm tự biết mình chẳng hề vô tội, nhất là giờ phút này, lý trí hắn vốn đã còn sót lại chẳng bao nhiêu, bị nàng vừa khóc vừa trách như vậy, liền lập tức lung lay.
Hắn cúi người xuống, dỗ dành:
“Đừng động, để ta làm.”
“Ngài…” Thôi Lan Nhân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Trưởng công tử ra tay thật, tay hắn đè lấy lưng nàng, ép nàng cúi người về phía trước.
Thôi Lan Nhân đành phải vòng tay ôm lấy vòng cung trước yên ngựa, mái bờm mềm mại của con ngựa đen tung bay theo gió, lướt nhẹ ngang mắt nàng.
Trùng hợp thay, con đại mã đột nhiên vung móng, lao vọt xuống dốc, khiến nàng chúi người về phía trước, không kịp phản ứng.
Nếu không có cánh tay Tiêu Lâm siết chặt lấy eo nàng, e rằng giờ này nàng đã bị hất xuống đất, ngã lăn mấy vòng rồi.
“A a a!” Bị bất ngờ, Thôi Lan Nhân toàn thân cứng đờ vì hoảng hốt.
Tiêu Lâm cũng không lường trước được cú va chạm này, lập tức bị kéo theo, ôm nàng đến nghẹt thở, không thốt nên lời.
“... Nàng căng thẳng quá rồi.”
Làm sao mà không căng thẳng cho được? Thôi Lan Nhân còn tưởng mình vừa mới thoát hồn, đến khi định thần lại, liền gào lên:
“Ngài... ngài nhân lúc người ta gặp nạn mà cưỡng ép!”
Nàng thở dốc từng hơi, tưởng chừng như muốn thổi bay cả hắn ra khỏi người mình.
Tiêu Lâm dùng bắp chân siết lấy nàng, khóa nàng chặt vào người hắn, không còn chừa đường thoát.
Thôi Lan Nhân không thể động đậy, chỉ đành nhắm chặt mắt, để mặc thân thể theo từng nhịp lay động. Trong đầu choáng váng hỗn loạn, vẫn còn lơ mơ nghĩ tới một chuyện:
“Cái thảm mới... sắp bị làm bẩn rồi…”
Tiêu Lâm thấp giọng dỗ dành:
“Còn hơn là bẩn hết xiêm y của nàng.”
Thôi Lan Nhân cảm thấy vô cùng có lý, rốt cuộc cũng thôi không để đầu óc bay nhảy lung tung nữa.
Tuấn mã không hề hay biết, vẫn đều đặn chở hai người chạy về phía trước.
Với Thôi Lan Nhân mà nói, nơi bị kích thích không chỉ có một chỗ, lại thêm ngựa đang phi nhanh, nhịp lắc dữ dội khiến cảm giác càng thêm mãnh liệt.
Nàng không dám há miệng thở, chỉ sợ côn trùng hay lá rụng bay vào, nên chỉ còn cách cắn chặt môi, phát ra từng tiếng rên khe khẽ.
Như thể đang bị ai hành hạ.
Âm thanh ấy rất nhỏ, lại lẫn vào gió, nhưng lại không ngớt truyền vào tai Tiêu Lâm. Tựa như từng nhát quạt hồng, dần dần thổi bùng ngọn lửa vốn âm ỉ trong lòng, thiêu cháy toàn thân hắn.
Ngựa chồm lên, rồi lại nện vó rơi xuống đất. Thôi Lan Nhân theo đó bị hất lên rồi rơi xuống, toàn thân không có điểm tựa, ngoài đùi và phần thân dưới.
Mỗi một lần như thế đều là chênh vênh nơi ranh giới sinh tử.
Tuấn mã chạy quá nhanh, nàng không kìm được bật thành tiếng.
Tiêu Lâm vội đưa tay bịt miệng nàng, ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong lòng.
Hắn phối hợp cùng ngựa vô cùng nhuần nhuyễn, Thôi Lan Nhân sao có thể chống đỡ được, toàn thân nóng rực, mồ hôi túa ra liên tục.
Tiếng nức nở mơ hồ vang lên, nghe như đau đớn, lại như vui sướng.