Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta rời đi lúc canh một giờ Dần, làm sao lại làm lỡ nàng?” Dứt lời, Tiêu Lâm dừng lại một chút rồi hỏi: “Mỗi ngày nàng ngủ lúc nào?”
Thật ra nhà họ Tiêu không chỉ quy định giờ thức dậy mà ngay cả giờ nghỉ đêm cũng có quy định rõ ràng. Nếu không có công vụ hay việc nhà, các nữ quyến và tỳ nữ đều phải tắt đèn nghỉ ngơi đúng giờ.
Việc này bà Trần đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần.
Thôi Lan Nhân đáp: “Thiếp đi ngủ lúc giờ Hợi, nhưng lại không sao ngủ được… Chắc khoảng giờ Tý mới mơ mơ màng màng thiếp đi, ai ngờ vừa tới giờ Dần thì phu quân đã tới rồi!”
Nghe qua thì đúng là Tiêu Lâm gây ra rồi.
Thế nên Tiêu Lâm cũng không tránh khỏi nghi ngờ thêm: “Vì sao lại không ngủ được?”
Thôi Lan Nhân vốn không mắc chứng mất ngủ, chỉ là từ khi đến Kiến Khang thì ngày nào cũng phải học cái này cái kia, mẫu thân nàng vì muốn nàng sửa đổi “tật xấu” đã hao tâm tổn trí, mong nữ nhi sớm “biến hóa”.
Hai mẹ con ngày ngày đấu trí đấu lực, một người muốn lười biếng, một người thì ép học, ai cũng không được yên.
Từ dạo ấy, Thôi Lan Nhân bắt đầu ngủ chẳng ngon.
Nhưng giờ tất nhiên nàng không thể đem mẫu thân ra làm cớ, dù thế nào cũng phải kéo Tiêu Lâm xuống nước.
“Phu quân nghiêm khắc, bắt thiếp học thuộc gia phả danh môn, thiếp sợ mình không học tốt nên mới trằn trọc không ngủ được.”
Từ giờ đến ngày nhà họ Tiêu mở tiệc vẫn còn một đoạn thời gian. Nếu vì việc này mà Thôi Lan Nhân mất ngủ, chờ đến khi tiệc thật sự diễn ra thì người cũng tiều tụy đi rồi.
Tiêu Lâm nói: “Không cần phải quá căng thẳng như vậy. Mẫu thân ta sẽ sắp xếp chu toàn mọi việc. Đến lúc đó, bên cạnh nàng còn có bà Trần nhắc nhở, nàng chỉ cần ghi nhớ đại khái là được.”
“Là chàng nói thì dễ đấy, nhưng A gia còn bảo sau này sẽ kiểm tra thiếp nữa, lỡ thiếp không thuộc thì biết làm sao bây giờ?”
Tiêu Lâm hỏi: “Nàng thấy phần nào là không thuộc được?”
Thôi Lan Nhân đẩy chiếc bàn thấp qua một bên, bước đến ngồi cạnh hắn. Tiêu Lâm giữ tư thế thẳng tắp bất giác cứng người, nhưng Thôi Lan Nhân không để ý, bắt đầu đếm ngón tay kể.
Nàng bắt đầu từ mấy công tử nhà họ Tạ, những người mê tranh vẽ, làm thơ và thích làm mộc, rồi đến vài vị tiểu thư nhà họ Vương, những người có chuyện tình oái oăm lắt léo. Sau đó nàng lắp bắp kể đến mấy nhân vật nhà họ Tiêu, như A gia, người quản lý toàn phủ, nhị thúc chuyên thích xen vào chuyện người khác, nhị thẩm hay đến trước mặt A gia để bị mắng, rồi cả lão thái gia và lão phu nhân tuy không can thiệp chuyện gì nhưng một lời nói ra ai cũng phải nghe theo.
Tiêu Lâm lướt qua trong đầu một lượt những người nàng vừa kể, cộng lại cũng chỉ hơn mười người, bèn hỏi: “Chỉ có chừng đó?”
Thôi Lan Nhân gật đầu: “Phải. Mấy người này khá nổi tiếng.”
“Nổi tiếng?”
“Có người thì dân phố xá kể, có người thì mấy tiểu nha hoàn kháo nhau. Nói chung là nhiều người nhắc tới, nên thiếp nghe rồi tự nhớ thôi, còn dễ hơn đọc sách.”
Tiêu Lâm bóp trán, cảm thấy hơi nhức đầu.
Nghĩa là trí nhớ của nàng hoàn toàn dựa vào mấy lời đồn vặt vãnh?
“Tiệc mời của thế gia không phải trò đùa trẻ con, không cần biết chuyện linh tinh, chỉ cần nhớ chức vị trong triều, có kết oán với ai không, quan hệ thầy trò, thông gia, cố giao các loại là được...” Tiêu Lâm vừa nói vừa vươn tay về phía Cảnh Lan, nàng lập tức dâng quyển gia phả họ Tạ lên.