Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Lâm lật ngay trang đầu, lập tức cau mày: “Nàng vẫn chưa đọc mấy thứ ta đưa?”
“Có đọc chứ.” Thôi Lan Nhân tiện tay cầm quyển sách từ tay hắn: “Nhưng nhớ mấy thứ này thì được gì? Đại đa số người trong đây ta có mơ cũng không đụng tới.”
Nàng cũng chẳng muốn kết giao gì với họ, dù sao ai nấy đều biết nàng chẳng phải tiểu thư khuê các chân chính.
Thế gia ở Kiến Khang càng thích nhìn nàng lười biếng không học, như vậy mới dễ tôn vinh sự cao quý và đúng mực của bản thân họ.
Chấp nhận gả vào nhà họ Tiêu, thật ra một phần cũng là vì Thôi Lan Nhân muốn khiến họ ngứa mắt.
Không ưa nàng thì sao? Nàng vẫn có thể gả vào nhà họ Tiêu như thường.
Nàng biết cách nghĩ như thế rất tục, rất không đứng đắn nhưng thì đã sao nào?
Bà nội nàng cũng từng nói, tìm được người vừa thích hợp vừa yêu thương mình vốn đã khó, chi bằng chọn người tốt nhất có thể.
Lật sách từ sau ra trước chưa được mấy trang, Thôi Lan Nhân lập tức thấy tên “Tạ Ngũ Lang” to đùng đập vào mắt, không nhịn được mà đổi hướng oán trách:
“Tên Tạ Ngũ Lang này còn nói đưa thiếp về Kiến Khang là để hưởng phúc, thế mà ta chẳng thấy được hưởng gì, chỉ thấy khổ.”
Khổ?
Tiêu Lâm chẳng cho rằng đó gọi là “khổ”.
So với chuyện phải lưu lạc bên ngoài, được làm đệ tử thế gia, sinh ra đã có địa vị và đặc quyền, chút “khổ” đó tính là gì?
Nhưng Thôi Lan Nhân thì lại chẳng muốn phối hợp.
Dù là học gia phả hay lễ nghi tiệc tùng, nàng đều chống đối.
Xưa nay Tiêu Lâm chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nhất thời cũng không biết phải xử lý cô nương “ngang ngạnh” này ra sao.
Nếu những việc này có thể thay nàng gánh vác thì dĩ nhiên hắn sẽ vui lòng làm đến cùng. Có điều, đáng tiếc thay, đây là việc không thể thay người.
"Đã là thân phận này thì trách nhiệm phải gánh là điều nên làm, không thể trốn tránh. Trước tiên nàng cứ xem qua, nếu thật sự không nhớ nổi thì lát nữa đến hỏi ta cũng được."
Gương mặt Thôi Lan Nhân nhăn lại như trái khổ qua nhỏ, Tiêu Lâm dịu giọng an ủi thêm: “Vạn sự khởi đầu nan, đợi khi quen rồi sẽ ổn thôi. Trước kia nàng không học được, sau này ta sẽ tranh thủ dạy dỗ từ từ.”
Thôi Lan Nhân cầm quyển sách mà không nói gì nữa.
Thật ra nàng là kiểu người mềm nắn rắn buông, mà Tiêu Lâm đây đã tự nguyện mềm nhũn như vậy rồi, nàng còn biết làm khó hắn thế nào nữa?
Sau bữa trưa không bao lâu, Tiêu Lâm lại phải đi xử lý công vụ, mãi đến giờ Hợi đầu canh hai mới quay về. Lúc này, phần lớn người trong nhà họ Tiêu đã an giấc, nhưng hắn vẫn theo lệ cũ, thay y phục xong là đến thăm mẫu thân và tổ phụ trước.
Vương đại nương tử vì vất vả xử lý việc nhà nên thường ngủ muộn, còn lão thái công thì vì tuổi cao sức yếu mà khó ngủ. Đợi lão phu nhân đã yên giấc, ông mới dạo bước trong viện, trồng cây tưới hoa một chốc.
Khoảng thời gian đó chính là lúc Tiêu Lâm đến cùng lão tổ phụ đàm đạo.
Kể từ sau khi Thái hậu Tề thị qua đời, ngoại thích họ Tề phát động biến cố Ngọ Môn, đoạt ngôi nhà họ Hoàng Phủ. Dù họ Tề xuất thân thứ dân, dùng vũ lực đoạt quyền nhưng ban đầu vẫn không được các đại thế gia công nhận. Họ Tiêu là một trong những thế gia đầu tiên đứng ra ủng hộ tân đế, nhờ vậy lão thái công được phong làm Thái phó, vị liệt hàng Bát công.