TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 284

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Không chịu nghe ư?

Vậy nàng còn nói gì được nữa?

Thế là Thôi Lan Nhân khép chặt môi, ngẩng cao đầu, bướng bỉnh như một người vô tội đang chịu tra khảo nghiêm ngặt.

Công dụng của chiếc gương chính là lúc này đây mới hiện rõ, dù Tiêu Lâm đang đứng sau lưng nàng, cũng có thể từ gương mà thấy rõ gương mặt nàng, biểu cảm một mực không chịu nhận tội.

Đuôi mày, khóe mắt, cánh môi tất cả đều căng cứng, như đóng đinh năm nét ngũ quan lên mặt, toát ra một vẻ kiên cường bất khuất, “dù gió bốn phương có thổi thì cũng chẳng lung lay.”

Nàng không lên tiếng, cũng chẳng biểu lộ gì.

Không dịu dàng nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành hắn, lại càng không để đôi mắt long lanh ướt át trao cho hắn một mảnh xuân tình mềm mại.

Nhưng Tiêu Lâm cũng chẳng có ý định buông tha dễ dàng như vậy.

Trái lại, chút xấu xa bị khơi dậy trong hắn như cuồng phong quét sạch lý trí. Hắn xoay mặt nàng lại, hung hăng ngậm lấy môi nàng, cắn mút như muốn trừng phạt.

Sự bướng bỉnh của Thôi Lan Nhân căn bản chẳng thể kéo dài nổi bao lâu, rất nhanh đã thuận theo bản năng, cắn ngược lại môi hắn.

Hai người từng hôn nhau nhiều lần, đã quá quen thuộc với cách đáp trả của đối phương.

Tiêu Lâm biết nàng rất nhạy cảm ở phần vòm họng trên, còn nàng thì rõ, chỉ cần ngậm lấy đầu lưỡi hắn là có thể khiến hắn bớt ngông cuồng một chút.

Thế nhưng, ngay khi nàng đắc ý áp chế đầu lưỡi đang làm loạn của Tiêu Lâm…

Tay hắn lại đưa xuống, kéo thắt lưng áo nàng.

Cảm giác căng nhẹ nơi eo khiến ánh mắt nàng theo bản năng nhìn xuống.

Trong gương, bàn tay lớn ấy khẽ cong những ngón dài, vòng dây thắt qua tay rồi rút ra thành thục.

Động tác ấy là dấu hiệu ngầm khởi đầu mà hai người đã quá hiểu nhau.

Thế nhưng trong khung cảnh lúc này, tiếng lụa cọ sát nghe như bị phóng đại gấp bội, theo dòng máu đang sôi trào chui tọt vào óc nàng.

Thôi Lan Nhân bỗng nhiên hiểu ra dụng ý của Tiêu Lâm khi giữ nàng đứng trước gương.

Hắn muốn nàng nhìn tận mắt thấy y phục bị kéo xuống, da thịt dần phơi bày, rồi sẽ bị bàn tay hắn tô vẽ từng chút, từng chút một.

Tiêu Lâm từng nói, da nàng rất trắng, dễ dàng ửng lên màu máu, chỉ cần hơi kích động một chút, cả người trông chẳng khác gì cánh hải đường bị sương xuân thấm ướt, yêu kiều diễm lệ.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy?

Còn khó chấp nhận hơn cả lần bị hắn ôm trên lưng ngựa giữa rừng, Thôi Lan Nhân thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để tự mình diễn một vở sống xuân cung như thế.

Tim nàng đập thình thịch, hai tay luống cuống muốn gỡ tay hắn ra khỏi eo mình.

Nhưng cổ tay Tiêu Lâm cứ như được đúc bằng sắt, nàng dốc hết sức cũng chỉ khiến mồ hôi túa ra như tắm, mà chẳng hề lay chuyển được hắn chút nào.

Không cam lòng, nàng liền bấm mạnh một cái hắn vẫn không chút phản ứng.

Tiêu Lâm hơi nghiêng mặt, khóe mắt lướt sang gương, dõi nhìn bóng dáng nàng mặt đỏ bừng trong gương.

Nàng cũng đang trừng mắt nhìn hắn, ra sức chớp mắt, cố gắng dùng ánh mắt ám chỉ rằng mình có lời muốn nói.

Nhưng Tiêu Lâm vẫn cứ mặc kệ.

Thắt lưng áo của Thôi Lan Nhân, rơi xuống bên chân hai người.

Thôi Lan Nhân muốn lên tiếng giải thích.

Nhưng chiếc lưỡi “dư thừa” trong miệng lại cứ trái ý nàng, không ngừng khuấy đảo, phát ra tiếng nước nhè nhẹ, nghe thôi đã khiến người ta ngứa ngáy trong da thịt, đầu óc như bị một lớp keo mơ hồ quét đầy, rối rắm lẫn lộn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo