TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 286

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Phu quân…”

Vừa hé môi gọi, đôi mắt nàng cũng phối hợp mà hoe đỏ, ươn ướt như sương phủ tơ đào, giọng lí nhí nhận sai:
“Thiếp biết chàng sẽ giận… nhưng thiếp… cũng chẳng cố ý muốn giấu chàng đâu…”

Tiêu Lâm không đáp, chỉ có từng luồng hơi thở nặng nề phả lên sau gáy nàng, như dã thú thở dốc trong đêm. Trái ngược hoàn toàn là khuôn mặt tuấn nhã ôn hòa cùng động tác nho nhã như thể chưa từng vướng bụi trần.

Chỉ là… những hành động "nho nhã" ấy, cũng chẳng thể gọi là dễ coi.

Thôi Lan Nhân nhìn về phía trước, thấy rõ hình ảnh trong gương, bàn tay xương khớp rõ ràng kia đang mạnh mẽ xoa nắn phần thịt trắng nõn mềm mại như bánh ngọc.

Một kẻ dùng sức nhào nặn, một kẻ ngoan cường bật lại.

Không ai khuất phục được ai.

Cương không khuất phục được nhu, nhu cũng chẳng thể hóa giải cương.

Bức tranh trước mắt khiến chính nàng cũng phải đỏ bừng cả mặt, phải cố sức mới rứt được ánh nhìn ra khỏi tấm gương.

Trong lòng nghĩ, dù sao đi nữa, hắn chắc chắn đã nghe được lời mình nói.

Thôi Lan Nhân hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, giọng càng nhỏ càng mềm, tựa như uất ức nghẹn ngào:
“… Nhưng thiếp là có nỗi khổ trong lòng mà!”

Tiêu Lâm chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía trước.

Bị bất ngờ đẩy mạnh, Thôi Lan Nhân theo phản xạ đưa tay chống lên mặt gương.

Kim loại lạnh lẽo áp vào lòng bàn tay và trước ngực khiến nàng rùng mình một cái. Chẳng mấy chốc, nàng thấy vị lang quân sau lưng bắt đầu… cởi áo.

Chiếc trường bào màu sương khói viền mây uốn lượn theo dây lưng rơi xuống, nặng nề mà tĩnh lặng như nước sâu.

Lòng bàn tay nàng bắt đầu nóng lên, ngực cũng như bị thứ gì đè nặng, lay động theo từng nhịp run rẩy, như lớp tuyết chất chênh vênh đầu ngọn cây chỉ cần gió khẽ lướt qua là rơi rụng.

Giọng nàng khẽ khàng, mang theo chút khô khốc:
“Phu quân từng nói… Thánh nhân sẽ không trị tội Viên Tứ Lang… nhưng thiếp với hắn… thực sự có mối thù sâu tự đáy lòng, không diệt hắn, thiếp nuốt không trôi cơn giận…”

Lại đến lớp trung y màu lam nhạt, trượt từ vai áo hắn xuống, nhẹ nhàng rơi như nước chảy tơ buông.

Thôi Lan Nhân nhìn qua hình phản chiếu, thấy Tiêu Lâm xoay cánh tay, chẳng hiểu sao cổ họng nghẹn lại, nuốt khan một ngụm nước bọt:
“… Thiếp vốn không nghĩ lại tìm được chứng cứ sớm như vậy, lúc ấy cơ hội trước mắt, bỏ thì tiếc, mà thiếp lại sợ chàng sẽ ngăn cản… Nếu chàng biết, chắc chắn sẽ không cho phép thiếp làm vậy, đúng không?”

Nàng vừa nói vừa tự trả lời, không phát hiện bản thân đã vô thức mang theo vài phần lý lẽ vững vàng như chuyện đương nhiên:
“Nên… nên thiếp đành làm trước rồi mới nói…”

Vừa nghe tới đây, Tiêu Lâm kéo phăng lớp áo cuối cùng, tiến lên, dùng lồng ngực trần áp sát vào tấm lưng mảnh mai của nàng, vòng tay ra phía trước, bàn tay giữ lấy cằm nàng, ngón cái ép nhẹ nâng lên.

Cuối cùng cũng mở lời, giọng trầm khàn mà lạnh lẽo:
“Là đang trách ta? Trách ta đã nói những lời cảnh tỉnh ấy với nàng? Trách ta vì lo nàng gặp nguy hiểm mà ngăn cản nàng?”

Nói là không muốn nghe, không muốn để tâm…

Nhưng Tiêu Lâm sao có thể thực sự làm được?

Thôi Lan Nhân căn bản không hiểu. Nàng chỉ biết làm theo cảm tính, chỉ để thỏa mãn nhất thời, đâu biết hành động ấy sẽ gây ra tai họa thế nào…

Hoặc có lẽ, nàng hiểu…

Chỉ là, chẳng buồn để tâm đến nữa.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo