TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 287

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân nghe hắn lên tiếng, liền thuận thế dịu giọng, mềm mại dựa lưng vào người hắn, khẽ dùng sau gáy cọ cọ lồng ngực hắn, ngoan ngoãn nói:
“Thiếp biết sai rồi… Phu quân đừng giận nữa, được không?”

Tay Tiêu Lâm đặt lên thân thể nàng, nhưng dẫu nàng nũng nịu thế nào, thái độ hắn vẫn không chút lay chuyển:
“Nhà họ Phan vốn đã không hòa thuận với Tiêu gia, nàng dồn họa về phía ấy, ép Phan Thị Trung tự cắt đuôi để cầu sống, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng?”

Dẫu rằng việc vu bẩn lên người Phan Thị Trung tạm thời chưa có chứng cứ xác thực, nhưng người có đầu óc chỉ cần liên hệ một chút từ chuyện của Viên Tứ Lang là đã có thể lần ra đầu mối, truy tận nguồn gốc.

Tiêu Lâm nghiêng đầu, giọng nói sát bên tai nàng, trầm thấp mà nhấn mạnh từng tiếng:
“Hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng?”

Thôi Lan Nhân nghe hiểu rồi.

Nàng vốn đã suy tính đến tầng này họ Viên thế lực không nhỏ, mà Phan Thị Trung lại càng quyền thế ngút trời, nếu sau lưng không có chỗ dựa, nàng sao dám hành sự mạo hiểm đến thế.

Mà Tiêu Lâm, chính là vì nhìn thấu dụng tâm ấy của nàng nên mới nổi giận đến thế.

Hắn giận là có lý, vốn dĩ hắn đã không ưa nàng lợi dụng danh tiếng Tiêu gia để làm bậy.

Song bản tính Thôi Lan Nhân xưa nay không phải loại người cân đo đong đếm từng đường lui. Đã muốn làm thì nhất định làm đến cùng.

Bướng bỉnh, ngang ngược, tùy tiện…

Mẫu thân nàng biết rất rõ những khuyết điểm ấy. Không chỉ thường xuyên răn dạy, mà còn bất chấp cả tình thâm mẹ con, dùng mọi biện pháp cực đoan mong sửa đổi nàng.

Có lẽ là vì yêu thương, vì kỳ vọng, vì muốn nàng có thể hoàn toàn dung nhập vào thế gia, trở thành một người “xứng đáng” đứng trong hàng ngũ ấy.

“Con đáng lẽ phải giống tỷ tỷ con, là một đứa trẻ ưu tú.”

“Đáng lẽ con phải cầm kỳ thi họa đều tinh thông.”

“Đáng lẽ con phải hiền thục nết na, trong ngoài đều khéo…”

Nàng “đáng lẽ” phải là như thế.

Nhưng trong tiếng thở dài không thể kìm nén kia, nàng chỉ thấy ánh mắt tràn đầy thất vọng và bất lực của mẫu thân.

Nàng đã bị “vấy bẩn” rồi, mười mấy năm phiêu bạt chốn trần ai, lớp bụi bặm không thể rửa sạch, vĩnh viễn không còn là đóa ngọc lan thuần khiết trong mắt mẫu thân nữa.

Thế nhưng, cớ gì nàng nhất định phải trở thành một người “hoàn mỹ” như thế?

Tất cả những gì nàng từng trải qua, đều là quá trình tái tạo nàng, tạo nên một Thôi Lan Nhân độc nhất vô nhị.

Một Thôi Lan Nhân không phải ai cũng có thể tiếp nhận, cũng không phải ai cũng có thể yêu thích.

Về chuyện lần này, nàng biết rõ mình có lỗi, chẳng thể chối cãi.

Tiêu gia, Tiêu Lâm, thậm chí cả Vương đại nương, không ai từng bạc đãi nàng. Thế mà nàng lại vì tư tâm mà kéo những rắc rối này đến.

Tiêu Lâm giận, phẫn nộ đều là điều hợp lẽ.

Mà nàng, cũng hoàn toàn chấp nhận.

Việc phải làm thì vẫn làm, có sai thì nhận. Đó là một trong số ít những ưu điểm mà nàng có.

Nghĩ đến đây, Thôi Lan Nhân đã trấn tĩnh lại không ít. Nàng khẽ vỗ lên mu bàn tay hắn, ý muốn bảo hắn lúc đang bàn chính sự thì đừng làm chuyện không đứng đắn nữa, cùng nàng bình tĩnh suy nghĩ đối sách thì hơn.

"...Chàng lo sẽ vì thiếp mà liên lụy tới nhà họ Tiêu sao?"

Tiêu Lâm khẽ nhíu mày.

Thôi Lan Nhân trầm ngâm một lát, đột nhiên trong đầu hiện ra một cách thoát thân cực kỳ tuyệt diệu, nàng mắt sáng rỡ, không chờ được liền nói: "Thiếp từng nghe người ta nói, nữ đạo sĩ là người thoát tục, có thể đoạn tuyệt mọi ràng buộc trần thế. Chi bằng phu quân lập tức cùng thiếp hòa ly, sau đó đưa thiếp đến đạo quán, đợi vài năm sau..."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo