Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi vài năm sau, gió yên sóng lặng, nàng cũng có thể thay tên đổi họ, sống một đời tự do...
Càng nói, Thôi Lan Nhân lại càng cảm thấy chủ ý này khả thi, hoàn toàn không để ý đến gương mặt Tiêu Lâm trong gương đang phủ đầy u ám.
Không có bất kỳ điềm báo nào, tay hắn cùng trái tim hắn nặng nề rơi xuống,"Nàng vừa nói gì?"
Cơn chấn động bất ngờ khiến Thôi Lan Nhân không thốt nên lời, chỉ có thể bấu chặt lấy cánh tay rắn chắc của hắn, ngửa cổ về sau, toàn thân rơi vào cơn run rẩy hỗn loạn.
Quá đột ngột! Quá mạnh mẽ!
"Muốn hòa ly với ta?"
"A!"
Thôi Lan Nhân giống như con thú nhỏ bị chạm trúng chỗ đau, toàn thân bật lên theo phản xạ, tiếng rên nghẹn ngào nơi cuống họng hoàn toàn không thể phân biệt được là lời gì, hai chân run rẩy kiễng lên, chỉ muốn thoát ra, nhưng bàn tay kia lại như bóng với hình, khiến nàng không tài nào tránh thoát.
"Ngày hôm nay, nàng suýt nữa bị tên Viên Tứ Lang chém làm đôi." Giọng Tiêu Lâm chưa bao giờ vội vã đến thế, chỉ trong mười mấy nhịp đã ép nàng ngả về trước, đè nàng xuống, buộc phải cong người.
Thôi Lan Nhân hoảng hốt vịn lấy mặt gương trước mắt, cổ họng còn chưa kịp bật ra chữ nào đã bị nhấn chìm trong đợt xâm lấn dữ dội.
"Hắn muốn mạng nàng, vậy mà điều nàng nghĩ đến lại là hòa ly với ta?" Tiêu Lâm ép mạnh về phía trước, khiến Thôi Lan Nhân bị đẩy dán lên mặt gương lạnh băng, thân thể nàng như bị kéo căng, đầu ngón chân là điểm duy nhất chạm đất, cố hết sức nâng người lên cao, như một hạt giống nảy mầm trong đất, ra sức vươn lên.
Lạnh quá... căng quá...
Cằm nàng tì vào mặt gương, lồng ngực nặng trĩu bị ép sát, cả người ở trong tư thế không thể thoải mái hơn mà ép chặt lên mặt đồng sáng loáng.
Toàn thân nàng run rẩy, trái tim cũng theo đó mà co thắt không ngừng.
"Hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả nếu thân phận bị bại lộ, vì trong mắt nàng chẳng có gì là quan trọng sao? Thân phận của nàng, hôn sự của chúng ta và cả ta nữa!"
Điều này, Tiêu Lâm đoán trúng không sai chút nào.
Thôi Lan Nhân thực sự không để tâm.
Nếu nàng là người có khí tiết, chắc hẳn sẽ ngẩng đầu lớn tiếng đáp: “Đúng, ta chính là như vậy!”
Nhưng nàng không làm được. Lúc này nàng chỉ muốn cầu xin tha thứ.
"Phu quân, không phải vậy... đừng mà... a a a a!"
Đến cả nhịp thở cũng bị va đập làm rối loạn, tốc độ đó nhanh đến mức khiến Thôi Lan Nhân cảm thấy cả không khí xung quanh cũng không theo kịp nữa, như thể nàng sắp không thở nổi. Môi nàng không ngừng mấp máy, há rồi khép, như con cá mắc cạn vùng vẫy trong tuyệt vọng...
Tìm được khe hở để thở còn chẳng kịp, Thôi Lan Nhân vội vàng giải thích:
“Thiếp không có... thiếp chỉ là…”
Nhưng Tiêu Lâm quả nhiên không hề nghe lời cầu xin của nàng.
Một cánh tay hắn ép lấy bụng trước của nàng, tay kia vòng qua xương quai xanh, giam chặt nàng trong lòng, khiến nàng chẳng thể trốn thoát, đồng thời cũng tiện cho hắn hành động.
Thôi Lan Nhân không biết nên tức giận vì sự bá đạo của hắn, hay là nên kinh ngạc vì cách làm mới mẻ này.
“Trong lòng nàng nghĩ, ta ngăn cản nàng chỉ vì sợ bị liên lụy ư? Nàng thật sự nghĩ ta hèn nhát đến vậy sao?”
Tấm gương đồng bóng loáng phản chiếu rõ mọi thứ, nàng muốn trèo lên cao hơn, nhưng đôi chân như nhũn ra, không thể giữ nổi dáng đứng kiễng chân quá lâu. Chỉ cần một thoáng hụt hơi, cả người sẽ lập tức rơi xuống.